XUYÊN VÀO MẠT THẾ LĂN LỘN ĐỂ SINH TỒN - Chương 130

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-12-17 04:14:18
Lượt xem: 104

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau đó cô ngủ như thế nào và khi nào, Vân Đào , đến khi cô ý thức rõ ràng, cô mới đang mơ.

mơ thấy Lam Châu.

Kể từ khi rời khỏi khu an 3, cô còn mơ thấy nữa, cho dù là Lam Chu sẽ đáp Lam Chu biến mất đáy hồ, cô cũng bao giờ mơ thấy.

giấc mơ của cô khác với lúc .

Trong giấc mơ là một mảnh trắng xóa, trời đất, phương hướng, cách, âm thanh, cái gì cũng , ngoại trừ chính cô.

Giấc mơ kỳ lạ như , cô cảm thấy sợ hãi. Cô vẫn tiếp tục về phía , mặc dù cảm giác phương hướng, thậm chí cả màu trắng xóa xung quanh cô suốt quãng đường cũng bao giờ đổi, khiến cô ảo giác như đang tại chỗ, nhưng cô vẫn kiên trì bước về phía .

lâu, lâu đến mức cô gần như thể bước tiếp nữa, cuối cùng một bóng xuất hiện ở trong tầm mắt cô.

Người nọ đang lưng về phía Vân Đào, mặc áo choàng dài màu trắng, mái tóc dài màu trắng xõa tung, ở trong thế giới thuần trắng , cho khó .

Vân Đào quá quen thuộc với bóng lưng , cần rõ cô cũng thể nhận .

“Lam Chu!” Vân Đào cao giọng gọi , chạy về phía .

“Đào Đào?” Người Lam Chu khựng , dậy , nhưng động tác xoay đột nhiên dừng giữa chừng, “Đừng tới đây!”

Sau khi nhận phản hồi, tốc độ Vân Đào nhanh hơn, còn về câu Lam Chu , cô thể thấy, hoặc thể cô chỉ giả vờ như thấy.

“Lam Chu, tới tìm em?” Cô ôm từ phía , áp mặt mái tóc trắng của , lạnh lẽo,” Lâu như , em còn tưởng sẽ bao giờ xuất hiện nữa.”

Lam Chu cử động, cũng gì.

Trong lòng Vân Đào bất an. Sao im lặng? Cô nhận câu trả lời, nên nhanh chóng vòng tới mặt Lam Chu, Lam Chu dùng tay giấu trong tay áo che mắt Vân Đào.

“Đừng !”

Vân Đào đề phòng từ lâu, né tránh tay của nâng mắt lên , cái , Vân Đào thấy khuôn mặt của Lam Chu, bởi vì nơi lẽ là khuôn mặt của chỉ ánh sáng trắng chói lóa.

Vân Đào đánh thức, đôi mắt mở bỗng đau do ánh nắng xuyên từ cửa sổ xe.

Cô đưa tay định che mắt nhưng sờ thấy nước mắt mặt.

Úy Lý và Tô Bình Trắc rời từ lúc nào, lúc trong phòng còn bừa bộn như tối qua, sạch sẽ gọn gàng, cô cũng khô ráo thoải mái, hiển nhiên là lau chùi.

Vân Đào thở dài một , kéo chăn đắp lên mặt ngủ.

Vừa tỉnh dậy Sùng Minh phạt , hình phạt tính là trừng phạt khiến Vân Đào cảm thấy bất đắc dĩ.

“Chị là học sinh tiểu học , tại phạt ?” Vân Đào phàn nàn với Kỷ Hàm, phạt cô g.i.ế.c mấy con Zombie cao cấp, hoặc phạt cô phép ăn cơm, càng hiệu quả hơn ?

Kỷ Hàm dùng danh nghĩa cùng với cô, nhưng cố ý cầm theo ghế, trong tay còn cầm một quả táo lớn, gặm , “Cái em .”

Là thành viên phạt nhiều nhất trong đội, Kỷ Hàm là tư cách trả lời câu hỏi nhất.

“Sở dĩ đoàn trưởng dùng hình phạt nhẹ như là để phạm bản còn bằng cả học sinh tiểu học.”

Vân Đào: “…” Chỉ thông minh sỉ nhục.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-mat-the-lan-lon-de-sinh-ton/chuong-130.html.]

Kỷ Hàm gặm quả táo rôm rốp, híp mắt Vân Đào, “Vân Đào, một câu em cảm thấy rât hợp với chị.”

“Cái gì?”

” Cân nặng 100 cân nhưng 99 cân đều là phản nghịch, nếu dám liên tiếp chọc đoàn trưởng tức giận.” Kỷ Hàm lời của chọc , ha ha ngừng.

Vân Đào đang buồn bực, cô vốn tưởng rằng sẽ giống như , khi hấp thụ năng lượng tinh hạch thăng cấp, thể một thời gian hòa hoãn.

ai , cô những thời gian hòa hoãn, còn cắn trả thăng cấp, nếu Úy Lý kịp thời gọi Tô Bình Trắc, dị năng của cô chừng thăng cấp mà còn suy giảm.

“Im !” Vân Đào chộp lấy quả táo nhét miệng Kỷ Hàm, Kỷ Hàm đang toét miệng nhét vặn.

“Ưm ưm ưm!” Kỷ Hàm bắt lấy cổ tay Vân Đào đẩy , dám dùng sức quá mạnh, ngược Vân Đào, và ghế ngã xuống đất. Vân Đào thể trốn thoát vì nắm lấy cổ tay nên Kỷ Hàm kéo theo ngã .

Hai ngã xuống còn yên tĩnh, đẩy như học sinh tiểu học, nửa ngày cũng dậy.

“Chơi đủ ?”

Chưa thấy thấy tiếng.

Vân Đào và Kỷ Hàm giống như ấn nút tạm dừng, cứng ngắc một hai giây, đó lập tức bật dậy cạnh . Sau khi thẳng, họ mới dám xung quanh, phát hiện Sùng Minh vẫn còn ở trong xe , thở phào nhẹ nhõm thì thấy giọng Sùng Minh truyền tới nữa.

“Cùng .”

Kỷ Hàm oan, trừng mắt Vân Đào: Rõ ràng là chị tay , vì cũng phạt ?!

Vân Đào trừng mắt : Sao ?

Hai đang mắt to trừng mắt nhỏ thì thấy Diệp Hào về, thấy thế chút buồn , “Hai sai chuyện gì?”

“Anh Diệp, lá gan của Vân Đào lớn thế nào , chị … ưm ưm!”

Vân Đào kịp thời bóp cổ Kỷ Hàm từ phía , bịt miệng Kỷ Hàm, rạng rỡ với Diệp Hào, thuận thế chuyển chủ đề, “Sao lâu thế?”

Diệp Hào chỉ thông báo tin tức, đáng lẽ nên trở ngày hôm qua. “Ở hỏi thăm tin tức.”

“Ồ… chắc mệt lắm nhỉ? Khát nước ? Đói ? Anh ăn cái gì, em sẽ ngay bây giờ!” Vân Đào kéo Kỷ Hàm đang giãy dụa chuẩn chạy trốn khỏi hiện trường.

Diệp Hào khoanh tay ngực, bình tĩnh Vân Đào với nụ nguy hiểm, “Rốt cuộc em chuyện gì mà sợ như .”

“Không , chỉ, chỉ là… cẩn thận chọc đoàn trưởng vui mà thôi.” Giấu thì tất nhiên giấu , nhưng điều đó nghĩa là cô dám thừa nhận.

“Chọc đoàn trưởng vui mà thôi”

Ai mà , Sùng Minh bao giờ dễ tức giận, nếu thể khiến vui thì đó hẳn là chuyện hề nhỏ. Mà lấy từ kinh nghiệm trong quá khứ, chuyện Vân Đào thể chọc Sùng Minh vui, tám chín phần mười là Vân Đào coi trọng sự an của bản .”

Diệp Hào thu ý , “Thành thật khai báo.”

Vân Đào đấu tranh với cả hai bên, thành thật kể sự việc.

Diệp Hào tiến lên nắm lấy mặt Vân Đào, “Chuyện chạy trốn còn tính sổ với em, hiện giờ thêm một khoản, ha, em chọn cách c.h.ế.t .”

Vân Đào nước mắt lưng tròng, “Vậy, để em cảm thấy áy náy c.h.ế.t ?” Diệp Hào tức giận nở nụ , “Mơ nhỉ!”

“Mơ c.h.ế.t cũng .”

Loading...