XUYÊN VÀO MẠT THẾ LĂN LỘN ĐỂ SINH TỒN - Chương 137: Hoàn

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-12-17 04:22:37
Lượt xem: 233

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vài ngày , đội Bạch Sư lời tạm biệt với nhóm nhân vật chính.

Vân Sanh kéo Vân Đào chuyện lâu, đến khi nối lời chia tay, Vân Sanh cuối cùng cũng hỏi những lo lắng của cô: “Chị thấy em mấy ngày nay thất thần, chuyện gì ?”

Trong đội Bạch Sư đều là đàn ông, nên cô cảm thấy bất an. với thực lực cấp mười của Đào Đào, bọn họ cũng đừng nghĩ đến việc bắt nạt cô .

Vân Đào lắc đầu, “Em .”

“Có là , , là cái gì?”

“Hình như em quên mất một vài chuyện.” Vân Đào vô thức xoa xoa con thỏ nhỏ cổ tay , xúc cảm xa lạ, cô cảm thấy thứ mà cô thường xuyên xoa là thứ gì đó nhỏ hơn và trơn nhẵn hơn.

“Hình như?”

“Ừ.” Vân Đào thể giải thích , “Em còn nhiều điều thể .”

Ví dụ như nước biển trong gian, cô là sợ nước, thể cất nước biển gian? Cô đừng lấy nước biển , đó ma xui quỷ thế nào chìm trong nước biển, cô những cảm thấy sợ hãi mà còn chỉ cảm thấy sợ hãi mà còn bơi lội thỏa thích.

hỏi hệ thống, nhưng hệ thống ấp úng nó cũng , nó lẽ là lúc nó về tổng bộ thăng cấp Vân Đào tự thu .

Cô cũng cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó.

Ví dụ, bức tường ảnh trong xe, thể giải thích một trống gắn ảnh khác.

Vân Sanh Vân Đào , vẻ mặt nghiêm túc, “Đào Đào, trạng thái của em giống như hệ tinh thần tấn công .”

Hệ tinh thần tấn công?

“Em cũng Lệ Sính là dị năng hệ tinh thần, vì thế chị cũng một chút về tinh thần tấn công. Tình trạng của em giống như cưỡng xóa một phần ký ức, nhưng từng tồn tại chính là từng tồn tại. Dù ký ức xóa thì những thứ tồn tại vẫn sẽ để dấu vết, cho nên em mới cảm thấy hiện thực khớp với ký ức.”

Nhịp tim Vân Đào đập nhanh, tai cô bắt đầu ù .

Trực giác mách bảo cô rằng đây là sự thật, cô xóa ký ức. Cô là dị năng cấp mười, ai thể xóa ký ức của cô?

Hệ thống? Hay là Thiên Đạo? “Hệ thống, cút đây cho tao!”

Tiếng hét giận dữ của Vân Đào vang lên, khiến dữ liệu hệ thống run lên ba , “Mi định giải thích cho tao ?”

Hệ thống: [ Là Thiên Đạo , ! ]

“Ha!” Vân Đào tức đến bật , “Thì mi cũng .”

Câu của Vân Đào là một câu khẳng định, câu hỏi. Hệ thống lên tiếng, giả chết.

Vân Đào lật cổ tay, lộ thời gian đếm ngược, tuổi thọ hiển thị đó chỉ còn sáu ngày, ha, thảo nào hệ thống ngừng giục cô bảo đội Bạch Sư rời , giục cô tranh thủ thời gian l..m t.ì.n.h với bọn họ, hóa tuổi thọ của cô chỉ còn sáu ngày.

“Tao mi vẫn luôn lưu trữ dữ liệu, phát ký ức mất của tao, nếu mi tự sáu ngày tuổi thọ về .”

Hệ thống: [ Ký chủ, Thiên Đạo xóa ký ức của cô là vì cho cô, gạt cô cũng vì cho cô, cô quên ? ]

[ Hơn nữa cô thật sự cam lòng , khó khăn lắm cô mới đổi vận mệnh của Bạch Sư, cô thật sự cam lòng bỏ bọn họ tìm c.h.ế.t vì một đoạn ký ức ? ]

“Hóa hệ thống của thể giúp khác lừa dối danh nghĩa “vì cho ”.” Vân Đào chậm rãi nhắm mắt , [ Có giấu điều gì đó từ lâu ? ]

Hệ thống: [ …] hai chữ nhỏ như muỗi kêu.

“Ha ha! Thật là nực , tao mù quáng tin tưởng nội dung cốt truyện nguyên tác, vì thế hại Ôn Đông và Bạch Sư mang tội danh kẻ thù chung của nhân loại. Sau đó tao gì? À, tao bắt đầu mù quáng tin tưởng mi, tin tưởng mi là hệ thống của , tin tưởng mi sẽ luôn về phía tao, kết quả thì ?”

[ Ký chủ, , sai , cô đừng như , sợ lắm! ]

“Hệ thống, nên sợ là tao mới .” Vân Đào đầu tiên cảm thấy mệt mỏi, quá mệt mỏi.

Vân Sanh bất lực tinh thần Vân Đào suy sụp với tốc độ mà mắt thường thể thấy, “Đào Đào, em ?”

“Em .” Vân Đào lắc đầu dậy, nở một nụ mệt mỏi với Vân Sênh, “Chị, em đây, chị và rể nhất định sống thật , tương lai của thế giới còn dựa các chị.”

Không đợi Vân Sanh trả lời, Vân Đào xoay rời , tốc độ của cô nhanh, thoáng cái biến mất trong tầm mắt Vân Sanh.

Diệp Hào đang đợi cô ở ngã tư, tiến lên đón cô, nụ mặt dừng khi thấy tình trạng của Vân Đào, “Đào Đào?”

Vân Đào chạy trong vòng tay của Diệp Hào, trán áp n.g.ự.c Diệp Hào, “Diệp Hào, em mệt quá, em nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa.”

Diệp Hào khẽ hôn lên tóc Vân Đào, “Không nỡ rời xa chị gái ? Kỳ thật chúng thể ở thêm hai ngày nữa.”

Vân Đào lắc đầu, gì.

Diệp Hào thấy cô thật sự mệt mỏi, tạm thời đổi Hummer thành xe RV, để Vân Đào nghỉ ngơi trong phòng ngủ của xe RV.

Vân Đào giường, bất động hồi lâu.

Những ký ức mất quan trọng ? Có quan trọng hơn đội Bạch Sư ? Quan trọng hơn mạng sống ?

Đây là thứ thể so sánh .

Vân Đào cảm thấy Thiên Đạo sỉ nhục, hệ thống phản bội. Tại Thiên Đạo xóa ký ức của cô, tại hệ thống lừa dối cô?

Nếu ngay cả ký ức cũng đầy đủ, cũng thật, thế giới và cuộc sống thể coi là thật ? Liệu những gì cô trải qua và sắp sửa trải qua còn ý nghĩa ? Dù tất cả cũng thể đổi xóa bỏ, ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-mat-the-lan-lon-de-sinh-ton/chuong-137-hoan.html.]

Hệ thống; [ Ký chủ, sai , thật sự sai , sẽ chuyển dữ liệu ký ức cho cô, cô đừng giận nữa ? ]

Vân Đào: “Tao còn thể tin mi ? Những gì mi đưa cho tao là sự thật ?”

Hệ thống: […] toang toang toang , ký chủ mất niềm tin .

[ Có thật , cô thể tự phán đoán khi xem nó ] Hệ thống đợi Vân Đào đáp , mà cưỡng chế truyền dữ liệu cho Vân Đào.

Sở dĩ nó giúp Thiên Đạo giấu diếm, đương nhiên là vì quên là lựa chọn nhất với ký chủ, đây là kết quả của việc phân tích chương trình tích hợp của nó.

Bây giờ kết quả mà nó phân tích là khôi phục ký ức cho ký chủ.

, dữ liệu bao giờ thể mô phỏng và trải nghiệm những cảm xúc chân thực như của con .

Ở lúc hệ thống cho rằng khi Vân Đào khôi phục ký ức về Lam Chu, hoặc cô sẽ đau buồn mà sẽ sống thật vui vẻ như lời cô với Lam Chu, hoặc hoặc sẽ lóc, tinh thần sa sút một thời gian sống tiếp, giống như khi Lam Chu biến mất lúc .

Ai ngờ Vân Đào ngoài dự liệu của nó, cô yên lặng xem hết bộ ký ức, đó cuộn ngủ . Giấc ngủ kéo dài năm ngày năm đêm, lúc thời gian đếm ngược tuổi thọ của cô chỉ còn tới hai mươi bốn giờ, nhưng cô vẫn dấu hiệu tỉnh .

Vân Đào rơi ác mộng, thể tỉnh .

Cô ngủ say liên quan gì đến cơ thể, dị năng ánh sáng cũng tác dụng.

Hệ thống gấp đến độ xoay vòng, bây giờ bây giờ, nếu ký chủ vẫn tỉnh l..m t.ì.n.h để bổ sung tuổi thọ, thì cô sẽ c.h.ế.t thật đấy.

Làm thế nào để đánh thức cô bây giờ?

Mắt thấy tuổi thọ dần dần giảm xuống, hệ thống cuối cùng cũng thể yên nữa, bỏ , vi phạm quy tắc thì vi phạm, còn hơn là ký chủ c.h.ế.t ở trong tay .

Hệ thống điều chỉnh âm thanh, mô phỏng giọng và ngữ điệu của Lam Chu, [ Đào Đào, trở đây, em thể mở mắt ? ]

Hệ thống lặp lặp gọi Vân Đào, đầy nửa tiếng cuối cùng thấy ý thức của Vân Đào d.a.o động, nó chớp lấy cơ hội: [ Ký chủ, cách để Lam Chu trở , cô tin , cô ngủ năm ngày , tuổi thọ chỉ còn 19 tiếng, thời gian còn nhiều nữa, cô mau tỉnh ! ]

“Thật… Thật ?”

Hệ thống nhận phản hồi, liên tục thật, [ Đương nhiên là thật , cô còn nhớ chuyện về tổng bộ nhân lúc cô ở cùng đội Hỏa Chủng ? Lúc đó mới Lam Chu là Thiên Đạo, bởi vì sợ Thiên Đạo tiêu diệt, nên mới mặt dày xin một đạo cụ vì cô. ]

Khi đó, nó chỉ xin đạo cụ Vân Đào, mà còn xin lưu dữ liệu của . Nếu nó và Vân Đào Thiên Đạo g.i.ế.c c.h.ế.t trong thế giới tiểu thuyết , bọn họ thể “hồi sinh” ở tổng bộ, đó tiến thế giới tiểu thuyết tiếp theo.

Đạo cụ gọi là chép, nó thể chép thứ. Nếu cô Thiên Đạo g.i.ế.c chết, hoặc cơ thể tổn thương nghiêm trọng thể dùng nữa, thể dùng chép để chép cơ thể của cô từ một thời điểm trong quá khứ, đó chuyển ý thức của cô đó khi nó tiêu tan. Cô mới chép, mà mới phục chế ngươi, ngoại trừ cơ thể là mới, về bản chất giống hệt cô.”

Cũng chính vì sự tồn tại của chép, nên hệ thống mới thể đồng ý dùng tuổi thọ để tạm thời ngăn chặn phản ứng cắn trả khi cưỡng chế thăng cấp của cô. Nếu cơ thể Vân Đào thể chịu đựng khi áp chế thất bại, nó thể dùng chép “hồi sinh” Vân Đào.

[ Chắc cô đoán , chép Lam Chu từ trong trí nhớ của cô. ]

Tất nhiên điều là vi phạm quy tắc. Đạo cụ xin cho ký chủ, chỉ thể dùng ký chủ.

“Sao chép từ trí nhớ của tao… nhưng đó vẫn là ?”

[ Ký chủ, chép chỉ thể chép cơ thể Lam Chu từ trong ký ức của cô, nhưng ý thức thì thể chép , dù đó chỉ là ký ức của cô. ]

[ ý thức của Thiên Đạo hình thành khi tiểu thuyết thế giới bắt đầu, mặc dù nội dung cốt truyện sụp đổ, Thiên Đạo tiêu diệt, nhưng ý thức của vẫn lan rộng khắp thế giới bộ thế giới, sẽ biến mất trong một thời gian. nhất thời nửa khắc là sẽ biến mất. Nếu cô thể mang theo cơ thể chép du lịch thế giới, để hấp thu càng nhiều ý thức phân tán, Lam Chu lẽ thể tỉnh .]

Vân Đào khổ, “Hệ thống, mi chắc đây là mi bịa để tao tỉnh đấy chứ?

Hệ thống: [ Huhuhu, ký chủ, cô thể nghĩ như thật quá! thật sự bịa để lừa cô , những gì đều là sự thật.]

[ Ký chủ, cô dịch sang một bên , bây giờ sẽ chép Lam Chu cho cô! ]

Vân Đào dịch sang một bên, cô tin hệ thống, cô chỉ nghĩ lỡ như, lỡ như những gì hệ thống là sự thật thì ?

Ngay lúc cô lơ đãng một hai giây, một vòng xoáy màu xanh đột nhiên xuất hiện trung bên cạnh cô, một bóng rơi từ trong xoáy nước, đáp xuống bên cạnh cô, phát tiếng động va chạm như thể thật.

[ Ký chủ, cô xem , lừa cô! ]

Vân Đào kinh ngạc bên cạnh, thật sự là Lam Chu. Lông mày, môi mũi, tóc trắng, áo choàng trắng, ngay cả mùi hương của đại dương tỏa từ .

Cô thậm chí còn cảm nhận nhiệt độ cơ thể ấm áp của Lam Chu, tiếng hít thở trong trẻo của Lam Chu, chân thật đến mức giây tiếp theo sẽ mở mắt, mỉm gọi cô: Đào Đào.

Vân Đào vươn tay vuốt ve khuôn mặt Lam Chu, xúc cảm quen thuộc khiến cô bật : “Lam Chu, tỉnh .”

Lam Chu tỉnh , cũng sẽ nở nụ gọi tên cô.

“Làm cách nào tao mới thu thập ý thức của ? Chỉ cần đưa khắp nơi thôi ?”

[ Ừ, nhất là nên đến những nơi mà thường xuất hiện và ở lâu chỗ đó. Những nơi vẫn còn ý thức của lưu , còn những nơi ít tới, chẳng hạn như núi sâu, khe suối. ]

“Khoan , ý của mi là những nơi ở càng lâu thì khả năng tồn tại ý thức càng lớn ?”

[ . ]

“Vậy nếu đó là thứ mà thường xuyên đeo thì ?” Hệ thống: [ Đương nhiên…ahhhh, con thỏ nhỏ, ký chủ, con thỏ nhỏ! ]

Đôi tay Vân Đào kích động run lên, cô cở bức tượng gỗ hình con thỏ nhỏ từ cổ tay xuống, đeo cổ tay Lam Chu, đó chằm chằm khuôn mặt ngủ say của Lam Chu, mong chờ giây tiếp theo thể mở mắt.

một phút trôi qua, năm phút trôi qua, mười phút trôi qua, Lam Chu vẫn động tĩnh gì. Trái tim Vân Đào dần nguội lạnh.

[ Ký chủ, ngươi đừng vội, dù đây cũng ý thức chỉnh, thể tỉnh nhanh như . ]

Khí lực Vân Đào giống như rút hết, cô lên n.g.ự.c Lam Chu, áp tai n.g.ự.c , tiếng tim đập thình thịch của , “Lam Chu, sẽ tỉnh , em sẽ tỉnh .

“Đào Đào.”

Vân Đào đang ảo giác, nhưng vẫn theo phản xạ dậy Lam Chu, ai ngờ tầm mắt trực tiếp đối diện với đôi mắt xanh trong veo.

Loading...