Xuyên Vào Môn Phái Tu Tiên, Ta Làm Nữ Chính - Chương 143

Cập nhật lúc: 2024-11-20 14:50:49
Lượt xem: 142

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Càng lên cao uy áp càng lớn, hiện giờ hướng lên tầng thứ tám mỗi bước đều cần hao phí tâm lực cực đại, thế mà Du Phục Thời dễ như trở bàn tay đá một chân tiêu sái, giống như uy áp chẳng tác dụng gì với .

Mặc dù Lục Trầm Hàn phát hiện nhưng thể nào thể nhanh chóng phản ứng kịp, chỉ thể trơ mắt Du Phục Thời đá xuống cầu thang.

Cảm giác trong khoảnh khắc ngã xuống là phẫn nộ mà ngược là mờ mịt, cách nào tiếp nhận chuyện như xảy .

Những khác thể rõ nhưng Lục Trầm Hàn khi tông môn đại bỉ diễn hiểu ít về Luân Chuyển Tháp.

Theo quy định, các đại tông môn lộ quá nhiều tin tức về Luân Chuyển Tháp cho các tử tham gia tông môn đại bỉ, nhưng Tàng Thư Các của Côn Luân chiếm cứ cả một tòa phong đầu, Lục Trầm Hàn các tin tức từ trong thư tịch cũng tính là vi phạm.

Tu sĩ cảnh giới càng cao càng cần cường hóa thần thức của bản , mục tiêu đến Luân Chuyển Tháp của chính là để rèn luyện thần thức trong Lôi Hải (biển lôi) ở tầng thứ tám, nếu thể, đó sẽ bước lên tầng thứ chín, thử xem tầng tháp một ai từng đặt chân lên trông như thế nào.

mà hiện tại Lục Trầm Hàn ngã xuống từ cầu thang lên lầu tám, uy áp gấp bội, khả năng thể lên tầng tám thẳng tắp rơi xuống, cơ hồ là bằng .

Có một con yêu thú nhào về phía Lục Trầm Hàn, Lục Trầm Hàn nửa quỳ mặt đất, đầu cúi thấp, mặt vô biểu tình nắm chặt Thất Tuyệt kiếm trảm về phía một nhát, kiếm ý cuồng bạo, lục giai yêu thú ở gần quanh đều trực tiếp c.h.é.m thành hai nửa.

Hắn chậm rãi dậy, ngẩng đầu lên phía cầu thang, Du Phục Thời và Diệp Tố vẫn đang tiếp tục bước lên từng bước, trong đôi mắt lạnh lẽo của hiện lên một tia âm u, vung kiếm lên hung hăng c.h.é.m cầu thang.

Dịch Huyền vốn đang quần ẩu với yêu thú thấy liền cả kinh, nhưng cũng chạy đến kịp.

“Keng—”

Điều một ai ngờ tới chính là, một kích lực của Hóa Thần sơ kỳ Lục Trầm Hàn thể đả thương mảy may đến cầu thang, trong nháy mắt Thất Tuyệt kiếm đụng đến cầu thang thì chỗ tiếp xúc liền bộc phát một luồng bạch quang chói mắt, trả ngược khiến Lục Trầm Hàn văng xa.

Lúc Diệp Tố cùng đến chỗ ngoặc của cầu thang, nàng giơ tay lau m.á.u mũi đang ngừng chảy , nghiêng đầu Lục Trầm Hàn đánh bay giữa đàn yêu thú: “Loại chuyện một hai là đủ .”

Lúc khi xuống lầu một nàng xem xét kĩ càng trận pháp cầu thang, lên cầu thang thành công thể ở phía động thủ với cầu thang, tuy nhiên nào còn lên tay với cầu thang thì sẽ ngay lập tức chịu phản phệ.

Thực trong nguyên tác Diệp Tố bao giờ thấy Lục Trầm Hàn dùng loại thủ đoạn đối phó khác, dù cũng ai vượt qua .

Có một loại khi ở địa vị cao mới thể vẻ quang minh lạc, chính nhân quân tử, nhưng một khi rơi cảnh bất lợi liền bắt đầu từ thủ đoạn.

Kiếm ý mà Lục Trầm Hàn tung bộ phản phệ , ngã giữa đàn yêu thú, hộc một mồm m.á.u to, Thất Tuyệt kiếm linh từ trong kiếm bay tới, thế ngăn cản yêu thú tấn công.

Cách đó xa Cốc Lương Liên âm thầm nhích xa khỏi cầu thang, thấy Lục Trầm Hàn chật vật khiến phẫn uất trong lòng tựa hồ cũng giảm ít.

Cảm giác đồng hành cùng thất bại giúp khúc mắc trong lòng giải tỏa bớt nhiều.

Không còn gây trở ngại, bộ sự chú ý của Diệp Tố đều tập trung ở việc leo tháp, mỗi một bước của nàng đều cực chậm, nàng ngẫu nhiên đầu Du Phục Thời, thấy chút cố sức nào cũng hề kinh ngạc, tiểu sư cũng từng là đại năng thể sáng lập giới.

Chỉ là một đoạn cầu thang ngắn, tổng cộng đến hai mươi bậc thang, mà Diệp Tố dành cả ngày trời mới hết , đạo bào nàng hết ướt khô, khi nàng bước lên bậc thang cuối cùng thì uy áp cực nặng trực tiếp đè nàng quỳ xuống ngay tại chỗ.

Hai đầu gối của Diệp Tố giáng thật mạnh xuống bậc cầu thang cuối, hai tay nàng chống ở hai bên , mồ hôi tuôn như suối thái dương, kỹ sẽ thấy mồ hôi của nàng lúc một màu đỏ nhạt, đó là do áp lực quá lớn, cơ thể chữa trị chút kịp dẫn tới m.á.u từ trong thẩm thấu tới.

Du Phục Thời thấy Diệp Tố quỳ xuống thì theo bản năng duỗi tay , tuy nhiên bàn tay còn chạm đến vai nàng thì lặng lẽ thu trở về, an tĩnh ở phía .

Không quỳ qua bao lâu, Diệp Tố mở đôi mắt sung huyết, nàng cúi đầu bậc thang cuối cùng, ở hai dấu năm ngón tay rõ ràng, thoạt vẻ như là dấu vết của ai đó cũng từng vận hết sức lực chống uy áp như nàng.

Linh lực trong cơ thể Diệp Tố ngừng lưu chuyển, ngay cả thần thức cũng đều bắt đầu che chở các kinh mạch, nàng cắn răng chậm rãi thẳng lưng, cuối cùng buông tay , chầm chậm lên.

Thân thể nàng lắc lư, hai chân run run, nhưng vẫn kiên định bước lên tầng thứ tám.

Bên ngoài Luân Chuyển Tháp.

“Bước lên !” Từ Trình Ngọc hai điểm sáng hư ảnh, bàn tay nắm chuôi kiếm trong vô thức cũng siết chặt, cầm lòng động mà hô tiếng.

Tầng thứ tám! Số thể bước lên tầng ít ỏi thể đếm đầu ngón tay.

Ai cũng hai điểm sáng đang hướng lên tầng tám là Diệp Tố và Du Phục Thời.

“Huynh đang ?” Trình Hoài An từ phía Mã Tòng Thu bước tới hỏi.

Mấy ngày Mã Tòng Thu vẫn luôn kích động, âm thanh chuyện cao, vài khiến cho nhóm đại tông chủ nhịn mà ghé mắt , hiện giờ thời điểm mấu chốt nhất ngược thấy lên tiếng, cúi đầu đang cái gì.

“Ta đang đưa tin cho mấy Minh Lưu Sa.” Mã Tòng Thu ngẩng đầu, đôi mắt thậm chí còn đỏ hoe, “Bọn họ đến hiện tại thật dễ dàng.”

Trình Hoài An: “……” Ai sợ là sẽ tưởng Mã Tòng Thu là Thiên Cơ Môn.

“Có mất mặt hả?” Tân Thẩm Chi chụp một bàn tay lên đầu Mã Tòng Thu, xong ông ngửa đầu hai điểm sáng hư ảnh, chỉ cần mấy Diệp Tố bình yên vô sự trưởng thành, thế quật khởi của Thiên Cơ Môn tất thể cản .

……

Khoảnh khắc Diệp Tố đặt chân lên tầng thứ tám, khắp nơi một mảnh kim quang chói mắt, nàng theo bản năng giơ tay lên che mắt , một lúc mới chậm rãi thích ứng .

—— là lôi hải thần thức.

Toàn bộ tầng thứ tám bao phủ bởi một mảnh sóng biển kim quang cuồng, trong trung ngừng tia sáng kim sắc hiện lên, lôi quang sương mù hỗn độn tạo thành từng tia lôi giáng xuống chấn động, khiến nhân tâm vùng biển cuồn cuộn khỏi sinh sợ hãi.

Thức hải trong linh phủ Diệp Tố sôi trào, cơ hồ cùng điên cuồng kích động theo lôi hải của tầng thứ tám.

Bất quá lực chú ý của nàng đặt ở đây mà nàng đang chăm chú bộ kim quang lôi hải.

Nơi …… cầu thang thông lên tầng thứ chín, thoạt tầng thứ tám là đỉnh tháp.

Rõ ràng khi ở bên ngoài, Luân Chuyển Tháp chín tầng.

Hiện tại, vô luận Diệp Tố bao nhiêu , vẫn là như cũ chỉ tám tầng.

Nghĩ mãi , cũng chỉ thể tạm thời lưu tầng thứ tám, Diệp Tố và Du Phục Thời giữa kim quang lôi hải, tiến liền sét đánh.

Lôi chút khác với lôi tiến giai, nó chỉ chuyên nhằm thần thức trong linh phủ mà đánh, mỗi nàng bổ trúng đều hoảng thần hồi lâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-mon-phai-tu-tien-ta-lam-nu-chinh/chuong-143.html.]

……

Diệp Tố tìm trong lôi hải một lát vẫn tìm thấy tầng thứ chín , cuối cùng quyết định tạm thời lưu tu luyện.

Nàng nhập định giữa biển kim lôi, nàng đả tọa lơ lửng , những tia lôi đó như là cá mập ngửi mùi máu, tất cả đều giáng thẳng xuống Diệp Tố.

Linh phủ của Diệp Tố đánh đến chỗ một khối đen, chỗ một khối đen, thức hải càng là tia lôi đánh giảo đến long trời lở đất, thần thức của nàng chạy trốn khắp nơi nhưng cũng đều trốn thoát vận mệnh sét đánh.

Tương phản là Du Phục Thời hề một tia lôi nào ghé thăm, vốn dĩ học theo Diệp Tố, cũng đả tọa giữa những đám mây bập bềnh, nhưng tư thế thoải mái lắm.

Tiểu sư kiên trì hai ngày liền trực tiếp dài , một cụm mây lóe kim quang, gối đầu lên chân Diệp Tố ngủ ngon lành.

Mặt khác, Khấp Huyết kiếm ai để ý cứ thế nhảy tới nhảy lui đuổi theo lôi trong lôi hải khắp tầng thứ tám.

Lôi đánh kiếm tê tê dại dại, nó thích nhắm!

……

Một tháng thời gian trôi qua, trừ ba đầu, những khác đều tự động trở về tầng thứ nhất.

Ninh Thiển Dao mím môi ở phía cùng, nàng bước lên tầng thứ bảy, thấy Lục Trầm Hàn, hai một nữa tụ họp, ai cũng lên tiếng giải thích.

Hai bước lên tầng thứ tám, nhưng đều chịu nổi uy áp của tháp, Lục Trầm Hàn cố chấp tìm cách để lên , Ninh Thiển Dao khi thử qua một liền lui xuống , thời gian của nàng nhiều lắm nên lưu tầng thứ bảy triền đấu với yêu thú.

Vân Mộng Hạ Vũ

Pháp bảo nàng dùng còn mấy, Ninh Thiển Dao cũng lúc nào cũng thể lấy pháp bảo mới, rõ ràng bản lên tới Hóa Thần kỳ nhưng đối phó với lục giai yêu thú chút cố sức. Đụng thất giai yêu thú càng là cách nào chống cự, đều nhờ Dịch Huyền vài thế nàng chặn .

Mọi tụ tập ở lầu một, chờ đại môn mở , lúc Ninh Thiển Dao chợt tiến lên vài bước, bên cạnh Dịch Huyền, nhẹ giọng : “Sư , mấy ngày nay cảm ơn .”

Dịch Huyền ôm Trong Minh đao, mắt thẳng về phía cửa tháp: “Đại sư tỷ hẳn là vẫn còn việc tìm đó.”

Sắc mặt Ninh Thiển Dao trong nháy mắt liền trắng nhợt: “……”

“Sao thấy ngươi vẻ hơn .” Liên Liên đánh giá Mai Cừu Nhân từ đầu xuống chân .

“Hình như ăn một viên Mỹ Nhan Đan.” Mai Cừu Nhân vén tay áo lên, để cho nàng xem cánh tay trắng bóng như trứng gà luộc của , “Trước ở đây một vết thương do nọc độc của bát giai Thiềm Thú (con cóc) ăn mòn, nhưng mà hiện tại biến mất .”

“Bát giai?” Liên Liên nhíu mày, đụng cấp bậc yêu thú cỡ thì tu sĩ bình thường thể đối phó.

Đồng dạng nọc độc của nó cũng đan dược bình thường thể tiêu trừ.

“Là yêu thú do tông môn chúng nuôi, lúc cho nó ăn cẩn thận thương.” Mai Cừu Nhân vui vẻ , “Nhiều năm qua mãi vẫn tìm cách nào để loại trừ độc tố, lưu đan tầng thật sai mà.”

Liên Liên lắc đầu, chấp niệm với cái của Hợp Hoan Tông quả thực khắc trong xương tủy.

Khi đang trò chuyện thì cửa lớn của tháp bỗng nhiên mở .

“Ra !”

Ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu , bảy ở lầu một thấy từng trận âm thanh xôn xao vang lên.

Bảy bước khỏi tháp, các vị tông chủ liền bọn chằm chằm, hiển nhiên đều đang chuyện gì xảy bên trong, nhưng vì ngại các tông chủ khác ở xung quanh nên một ai lên tiếng .

“Các tử mang theo thứ gì ngoài?” Phong Trần đạo nhân hỏi.

Đồ vật lấy từ Luân Chuyển Tháp đều cảm ứng, trong nháy mắt cửa lớn của tháp mở , nếu lén lấy nhiều hơn một món đồ thì tất cả đồ vật của kẻ đó sẽ tự động về chỗ cũ.

Bảy lượt lấy đồ vật của .

Ánh mắt của các tông chủ dừng tay Mai Cừu Nhân, đồ đem là một viên Phục Nguyên Đan cực phẩm, đan dược thì nhưng tác dụng với tu sĩ quá lớn, chủ yếu là để yêu dùng.

“Không ngờ tử Hợp Hoan Tông suy nghĩ cho tông phái.” Tông chủ Vạn Phật Tông Nhạc Kỵ .

Ai cũng đều Giản Hồ là Hồ Vương, đang mang thương tích, viên Phục Nguyên Đan cực phẩm ngay cả Đan Tông đều , Hợp Hoan Tông nếu là đưa cho Giản Hồ thì cũng coi như ân với .

“Đây là của Diệp Tố.” Cốc Lương Thiên bỗng nhiên lên tiếng.

Vừa thấy lời của thì tông chủ Vạn Phật Tông theo bản năng nhíu mi.

Cốc Lương Thiên tuy lập khế ước bất cứ điều gì về chuyện của Du Phục Thời nhưng khế ước cũng cấm về Diệp Tố.

Hắn về điểm sáng tầng tám: “Diệp Tố ăn Cửu Chuyển Hồi Hồn Đan.”

Không ngoài dự đoán, các tông chủ đều ngây ngẩn cả .

“Cô nhóc đó tìm Cửu Chuyển Hồi Hồn Đan?!” Tông chủ Đan Tông vội vàng tiến lên một bước hỏi Cốc Lương Thiên, “Diệp Tố tìm thấy nó ở ?”

Nhiều năm như vẫn một ai tìm Cửu Chuyển Hồi Hồn Đan, thậm chí còn cho rằng đoạn miêu tả về Cửu Chuyển Hồi Hồn Đan trong tổ điển của Đan Tông là thật.

“Trong tay nắm của một ngăn tủ.” Cốc Lương Thiên rũ mắt, “Người bình thường tất nhiên cách nào phát hiện .”

Ai thể nghĩ đến một cái tay nắm giấu đan dược bên trong, tuy nhiên tay nắm đó còn hình dạng của một đan lô, đan dược đặt bên trong đó tuy rằng ngoài dự đoán của nhưng cũng phù hợp với lẽ thường.

Không riêng gì tông chủ Đan Tông mà các vị tông chủ khác, ngay cả Phong Trần đạo nhân trong lúc nhất thời cũng ngây ngẩn cả , Cửu Chuyển Hồi Hồn Đan thật sự tồn tại.

Ninh Thiển Dao ở phía , thấy biểu tình của thì khỏi cắn chặt môi, Diệp Tố hẳn là ăn một viên đan dược cực kỳ trân quý.

Lúc nàng ở tầng thứ tư phát hiện .

“Ăn đều ăn .” Tông chủ Hợp Hoan Tông thở hắt một , “Cũng coi như chứng minh tổ điển của Đan Tông hề ghi sai.”

Ít nhiều may mắn ăn luôn ở bên trong tháp, nếu đan dược lấy tới thì ngay cả bà cũng sợ sẽ nhịn mà động tâm.

Loading...