Xuyên Vào Môn Phái Tu Tiên, Ta Làm Nữ Chính - Chương 30

Cập nhật lúc: 2024-11-18 08:36:22
Lượt xem: 150

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Diệp Tố cúi đầu thì thấy Du Phục Thời đeo Vụ Sát Hoa lên tay, vòng tay hình rắn thuần đen ẩn ẩn ánh kim đeo cổ tay thanh lãnh thon gọn của , trắng đen đan xen, sự tương phản ngoài ý mang đến vẻ thu hút thôi.

Du Phục Thời sấp bàn, ngón tay khảy khảy chiếc vòng cổ tay, hiển nhiên là đang cảm thấy hứng thú.

nào ngờ giây tiếp theo đại sư tỷ cự tuyệt một cách vô tình: “Không .”

Du Phục Thời nâng mắt thì thấy Diệp Tố khom lưng nắm lấy cổ tay của , cưỡng chế lấy Vụ Sát Hoa xuống.

“……”

Hắn vẻ bao giờ cự tuyệt nên ngây trong chốc lát, chờ phản ứng thì Diệp Tố lấy túi Càn Khôn thả Vụ Sát Hoa đó.

Tây Ngọc thấy ánh mắt tiểu sư lộ vẻ thể tin thì nhịn lên tiếng: “Đó là pháp khí mà đại sư tỷ thích nhất, tiểu sư nghĩ cũng cần nghĩ.”

Đại sư tỷ thường để ý quá nhiều đồ vật, tùy tay sẽ cho các sư , nhưng nếu đồ vật đó là thứ tỷ thích thì tuyệt đối sẽ cho bất kì ai.

“Vậy tỷ một cái khác .” Du Phục Thời nhíu mày, chằm chằm túi Càn Khôn của Diệp Tố, “Ta cái .”

Diệp Tố rũ mắt thẳng ánh mắt của , một nữa cự tuyệt: “Làm .”

Vụ Sát Hoa lúc là do linh cảm phát , một đường thuận lợi mà tạo thành, nếu luyện chế một nữa chỉ sợ cũng chỉ sẽ hình mà thần.

Việc luyện khí của luyện khí sư chính là huyền diệu như thế, đôi khi cứ tăng cảnh giới tăng trình độ là thể luyện chế tất cả pháp khí.

Du Phục Thời: “……”

Đại sư tỷ một hai, cho chính là cho, cuối cùng tiểu sư trở về phòng, đóng sầm cửa.

Ngày hôm , Diệp Tố tìm Toàn Gia Anh, báo với là bọn họ chuẩn xuống núi rèn luyện.

“Rèn luyện?” Toàn Gia Anh đối với từ chút kinh ngạc, luyện khí sư cơ bản chỉ giao lưu hoặc tỷ thí, ít ngoài rèn luyện, dù bọn họ cũng kiếm tu.

“Toàn cũng thấy trạng huống của Thiên Cơ Môn , linh mạch khô kiệt còn chèn ép lưng.” Diệp Tố , “Bí cảnh chính là nơi duy nhất chúng quản chế.”

Toàn Gia Anh chút hoài nghi điều : “Các ngươi bí cảnh?”

.” Diệp Tố nghiêm túc , “Tất cả đồ vật trong bí cảnh đều là vô chủ, linh khí dư thừa, thích hợp với chúng .”

……bí cảnh quá nguy hiểm, các ngươi chỉ là luyện khí sư.” Trong thời gian ở Thiên Cơ Môn qua, Toàn Gia Anh thể lý giải họ ăn cả ngã về , tuy hiểu là nhưng khi Diệp Tố cũng khỏi chấn động.

“Chúng sẽ tìm kiếm tu đồng hành.” Diệp Tố cũng quá tỉ mỉ.

Toàn Gia Anh tin hỏi: “Các ngươi linh thạch mời kiếm tu ?”

“Có một bằng hữu nguyện ý cùng chúng .” Diệp Tố , “Thêm nữa là mấy ngày tới chúng sẽ tìm Ngô Kiếm Phái để giao dịch.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Toàn Gia Anh hỏi giao dịch gì, chỉ trầm mặc thật lâu, cuối cùng từ túi Càn Khôn lấy một kiện đồ vật đưa cho Diệp Tố: “Đây là Phi Kính Giáp, thể chống đỡ công kích của Nguyên Anh kỳ. Nếu gặp nguy hiểm, ít nhất nó thể bảo vệ các ngươi một đoạn thời gian.”

Diệp Tố cúi đầu chiếc gương đồng to cỡ bàn tay, thể chống đỡ công kích của Nguyên Anh kỳ, pháp khí ít nhất cũng là do Nguyên Anh kỳ luyện khí sư trở lên luyện chế .

“Ta ít pháp bảo hộ mệnh, ngày thường cũng để cần đến nên tạm thời cho các ngươi mượn dùng đấy.” Toàn Gia Anh xong thì xoay định rời , “Tính thời gian thì cũng đến lúc trở về .”

Diệp Tố nắm Phi Kính Giáp trong tay, ngẩng đầu , nghiêm túc : “Toàn , đa tạ.”

Bước chân Toàn Gia Anh thoáng dừng, nghiêng đầu, cuối cùng trở về phòng thu thập hành lý rời khỏi Thiên Cơ Môn.

……

“Đại sư tỷ, quần áo sửa xong.” Hạ Nhĩ cầm theo mấy bộ đạo bào phòng, “Tốn hết mấy khối trung phẩm linh thạch đấy, mặt của đạo bào đều ba chữ “Thiên Cơ Môn” thêu bằng chỉ vàng.”

“Thay đồ .” Diệp Tố , “Sau đó chúng xuống núi.”

Mọi cầm đạo bào về phòng , đó tập hợp ở trong sân, chuẩn ngự kiếm đến Ngô Kiếm Phái.

Diệp Tố mới lấy kiếm thì Du Phục Thời từ ở nhảy tới, rằng liền lên kiếm.

“Tiểu sư , chúng định xuống núi, lâu lắm mới trở về.” Hạ Nhĩ đầu với .

Du Phục Thời để ý tới Hạ Nhĩ, đôi mắt đen chằm chằm Diệp Tố, còn lộ ý như chất vấn “ vẫn còn ngự kiếm”.

“Muốn cùng ?” Diệp Tố nhắc nhở , “Sau khi xuống núi sẽ mệt đấy.”

“Diệp Tố.” Du Phục Thời lạnh như băng , “Tỷ ?”

Đây là còn đang giận nhỉ.

“Đi.” Diệp Tố nhảy lên kiếm, Du Phục Thời, quên sửa cách xưng hô của , “Gọi đại sư tỷ.”

Kỹ năng giả bộ thấy của Du Phục Thời mỗi lúc một tăng cấp , khi kiếm bay lên chút do dự nắm lấy quần áo của Diệp Tố.

Lần thứ hai xuống núi, bọn họ từ một thanh kiếm biến thành bốn thanh kiếm, Tây Ngọc và Minh Lưu Sa ở phía còn thường so xem ai ngự kiếm nhanh hơn.

là thùng càng rỗng càng thích kêu to.

Bay hơn nửa ngày, Du Phục Thời vươn một ngón tay chọc chọc Diệp Tố: “Cái , cho xem .”

“Cái gì?” Diệp Tố đầu.

“Cái .” Du Phục Thời giơ lên cổ tay thon dài trơn bóng, đưa tới mặt nàng, còn lắc lắc.

“……” Diệp Tố nhịn hỏi, “Đệ theo xuống núi chỉ là vì chơi Vụ Sát Hoa?”

Du Phục Thời trả lời, chỉ mở bàn tay, đúng lý hợp tình mà đòi đồ.

Diệp Tố cũng hết cách với , đầu chú tâm ngự kiếm: “Ở trong túi Càn Khôn, xem xong nhớ thả túi.”

Du Phục Thời lúc mới lòng, duỗi tay tháo xuống túi Càn Khôn bên hông Diệp Tố, lấy Vụ Sát Hoa mang lên tay, nghiễm nhiên xem chiếc vòng hình rắn thành đồ của .

Ngô Kiếm Phái tọa lạc ở Đồ Thủ Thành, khi bọn họ xuống núi đưa tin cho Lữ Cửu, hẹn gặp đường.

Đoàn ngự kiếm liên tục hai ngày, đến một tòa tiểu thành thì dừng chờ hội họp với Lữ Cửu.

Cảnh giới của Lữ Cửu tính là quá cao nhưng khi hợp tác với nàng Diệp Tố cảm thấy đối phương tồi, ít nhất sẽ đ.â.m lén lưng nên mới mời nàng cùng đồng hành.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-mon-phai-tu-tien-ta-lam-nu-chinh/chuong-30.html.]

Mấu chốt nhất là thật nàng cũng quá rõ về Ngô Kiếm Phái, trong nguyên tác phần lớn nội dung là về nam nữ chủ, đến nỗi tình huống của nam nhị đa phần cũng là tả qua sơ lược mà thôi, Ngô Kiếm Phái thì cần bàn tới chỉ vài câu chữ thoáng qua.

Nàng chỉ khi thoát tông thì Dịch Huyền gia nhập Ngô Kiếm Phái, tỏa sáng rực rỡ ở tông môn đại bỉ nhưng bại trong tay của nam chủ, về thì nhập ma tận diệt Thiên Cơ Môn.

“Diệp đạo hữu!”

Lữ Cửu từ xa thấy đoàn chờ trong quán , thật sự là do nhóm của Diệp Tố quá nổi bật, ba chữ to tướng màu vàng nền vải đen thật khiến xem nhẹ cũng khó.

“Lữ đạo hữu, lâu gặp.” Diệp Tố dậy, tầm mắt dừng Lữ Cửu, hẳn là nàng ghé đó mới đến đây, còn mang theo nồng nặc mùi m.á.u tươi.

“Lúc trong bí cảnh đột nhiên ngươi biến mất dọa chúng một phen nhảy dựng, may là việc gì.” Lữ Cửu , “Chúng xuất phát luôn chứ?”

“Lữ đạo hữu, xuống uống miếng muộn.” Diệp Tố chỉ một chiếc ghế còn trống.

“Cũng .” Lữ Cửu cúi đầu chính , nhấc tay niệm một thuật thanh khiết, sửa sang y phục sạch sẽ mới xuống.

Nước trong quán bao nhiêu linh khí nhưng uống xong vẫn thể khiến sảng khoái thoải mái, xua tan mỏi mệt.

Lữ Cửu uống một chén lớn thở một nhẹ nhõm, lúc mới phát hiện nhóm nàng gặp lúc nay nhiều thêm một , đối phương dùng vạt áo của Diệp Tố lót lên bàn, bàn ngủ .

Chỉ là một đạo bào màu trắng của y liền giống thường.

“Vị là?”

“Là tiểu sư của chúng .” Diệp Tố lời ít ý nhiều .

Lữ Cửu kinh ngạc: “Dịch Huyền?”

Lần đó khi khỏi bí cảnh, nàng lưu một đoạn thời gian giúp đỡ tìm kiếm Diệp Tố, tất nhiên là nhận thức Dịch Huyền.

Nhìn tới lui thấy giống chỗ nào, là Dịch Huyền ……

Lữ Cửu vẫn còn đang rối rắm thì đang bò ở đối diện bỗng dưng dậy, tóc đen suông mượt như thác nước chỉ dùng một cây trâm ngọc búi nhẹ ở , đuôi tóc theo động tác của phiêu tán Diệp Tố cạnh, nâng lên một khuôn mặt khiến nàng liền hoảng đến xuất thần.

“Bộ dáng Dịch Huyền giống ?” Du Phục Thời chằm chằm Lữ Cửu hỏi.

Đây là thứ hai nhận nhầm thành Dịch Huyền.

Lữ Cửu chằm chằm đến quẫn bách, nàng hằng năm bôn ba khắp nơi thế mà lúc mặt cư nhiên đỏ lên, ấp úng : “Không, giống.”

“Đây là tân tử, sư phụ mới thu nhận.” Diệp Tố lên tiếng giúp Lữ Cửu giải vây.

“Dịch Huyền hơn ?” Du Phục Thời để ý tới Lữ Cửu nữa, đầu Diệp Tố, hỏi nàng.

Câu hỏi kỳ ba gì đây? Tất cả đang đều ngây ngẩn cả .

Diệp Tố trầm mặc một lát, bình tĩnh : “Đệ hơn.”

Du Phục Thời thấy nàng im lặng một lúc mới trả lời như quá lòng, nhưng vẫn miễn miễn cưỡng cưỡng tiếp nhận cách của Diệp Tố, trong lòng vẽ thêm hình tượng Dịch Huyền vài nhát đao.

Sau khi ở quán nghỉ ngơi chỉnh đốn một lúc thì đoàn tiếp tục chạy tới Đồ Thủ Thành, Du Phục Thời tiếp tục kiếm mà Diệp Tố quải sọt to chở .

Sọt to thể ba Minh Lưu Sa, hiện tại chỉ một nên cũng tính là khá rộng rãi.

Tuy rằng chút nhưng trong sọt thì thể ngủ.

Du Phục Thời tạm chấp nhận dùng.

Vì thế Diệp Tố chỉ đành treo cái sọt to kiếm cùng bay về hướng Đồ Thủ Thành.

Lữ Cửu ở phía thấy một loạt hành động của Du Phục Thời thì nhịn đến gần Tây Ngọc nhỏ giọng : “Tiểu sư mới tới của các so với tiểu sư tiền nhiệm thì quá giống .”

Dịch Huyền một khuôn mặt diễm lệ vô cùng, nhưng cố tình tính tình ngạo cốt quật khí, trong mắt còn mang theo dã tâm hừng hực ngừng tiến lên, còn vị rõ ràng dung mạo cực kỳ tự phụ thanh chính, nhưng ……cảm giác thật nên lời.

“Tiểu sư .” Tây Ngọc giơ ngón tay cái, “Phú nhị đại.”

Lữ Cửu bừng tỉnh đại ngộ: “Hèn chi liền thấy khác biệt.”

Tiểu sư – Phú nhị đại lúc đang dựa thành sọt, khảy khảy Vụ Sát Hoa cổ tay, ai cũng thấy đưa mặt của vòng tay một đạo linh khí.

……

Bên ngoài Đồ Thủ Thành.

Hạ Nhĩ từ đằng xa thấy vẻ mặt giấu chấn động: “Đó chính là Đồ Thủ Thành ?”

Một tòa thành trì hình kiếm cao lớn sừng sững đỉnh một dãy núi, vô kiếm ý từ phía ngừng dâng lên, bên ngoài thành hằng hà sa những kiếm tu ngừng lui tới nhưng ai ngự kiếm thành.

“Nội thành Đồ Thủ Thành cấm ngự kiếm, chúng tự .” Lữ Cửu giấu niềm hâm mộ cực kì trong ánh mắt, nhắc nhở : “Ở đây các tông môn phái kiếm tu, lớn bé đều , thường xuyên kiếm tu đột phá cảnh giới, thậm chí còn đại năng phóng thích kiếm ý, cho nên để phòng ngừa tu sĩ đụng kiếm ý, khi thành thể ngự kiếm cũng như trong thành thiết lập cấm chế.”

Đoàn đáp xuống bên ngoài thành, ngẩng đầu tường thành cao rộng, nơi so với Định Hải Thành thì rộng lớn hơn nhiều.

Hạ Nhĩ yêu thích luyện kiếm, ở bên ngoài thành, các tu sĩ lui tới, đôi mắt tự chủ chằm chằm kiếm trong tay bọn họ, chỉ hận thể xuyên thấu qua vỏ kiếm để thấy cấu tạo bên trong.

Cảm giác của kiếm tu nhạy bén, thực nhanh nhận thấy tầm mắt của Hạ Nhĩ, nắm chặt kiếm bước nhanh rời , thì trừng mắt , thậm chí còn xuất kiếm nửa tấc khỏi vỏ.

Hạ Nhĩ thấy kiếm thì đôi mắt càng thêm lấp la lấp lanh, thiếu điều chảy cả nước miếng.

“Đừng nữa.” Diệp Tố duỗi tay xách cổ áo của tứ sư , “Đi thôi.”

“Đại sư tỷ, về mở một cửa hàng ở Đồ Thủ Thành, chỉ bán kiếm thôi.” Hạ Nhĩ kích động , “Tỷ xem nhiều kiếm tu như !”

“Đệ chạy đến chân núi Côn Luân mở cửa hàng cũng nữa.” Diệp Tố cầm bảng đồ, về hướng Ngô Kiếm Phái, “Bây giờ tiên chính sự .”

“Đại sư tỷ.”

“Ừ.” Diệp Tố thấy kêu chính , theo bản năng lên tiếng.

Minh Lưu Sa bên cạnh đ.â.m đâm vai nàng, ý bảo Diệp Tố qua: “Dịch, Huyền.”

Dịch Huyền ôm kiếm ở đối diện, tầm mắt dừng Du Phục Thời, rõ cảm xúc mà hỏi: “Hắn chính là tiểu sư mới tới ư?”

 

Loading...