Trong trường hợp lương thực thì trứng gà rõ ràng là vô cùng đáng yêu, bác gái Trịnh thấy bên táo đỏ còn trứng gà nên cuối cùng cũng yên tâm hơn nhiều.
Bác gái Trịnh khi giúp Lâm Ngọc Trúc lôi kéo hai thì chút tâm tư riêng, lúc Lâm Ngọc Trúc thấy bà vội vàng ngoài gọi liền bà còn lời .
Vì thế cô cũng sốt ruột, bác gái Trịnh kéo cô xuống sân, mềm mỏng tán gẫu: "Mộc Đầu , thằng nhóc đúng là tài giỏi, trứng gà cháu kiếm ?"
Lâm Ngọc Trúc sờ đầu, thật thà : "Đây đều là trứng cháu xuống nông thôn từng nhà thu mua đấy, mỗi nhà cũng dám mua nhiều, nhà mua một hai quả, nhà mua một hai quả, mấy thôn mới kiếm mười cân trứng gà."
DTV
Bác gái Trịnh gật đầu ha ha và hỏi: "Thế còn táo đỏ cháu kiếm ở ?"
Lúc Lâm Ngọc Trúc giả bộ khẩn trương, nhỏ giọng : "Bác , nguồn hàng là do họ hàng nhà cháu giới thiệu, tiện , cháu thể kiếm chút táo còn nhờ mặt mũi của họ hàng nhà cháu, cháu giấu bác, quá nhiều mối quan hệ lằng nhằng trong đó, mỗi cháu lấy hàng đều sợ đến toát mồ hôi hột đấy."
Cũng những lời khiến bác gái Trịnh tưởng tượng những gì, chỉ thấy sắc mặt của bà trở nên vi diệu, đó nở một nụ mất tự nhiên, xoa dịu bầu khí : "Mộc Đầu, cháu xem bác mỗi giúp con mạo hiểm lôi kéo cũng thể uổng công ."
Lâm Ngọc Trúc bác gái Trịnh bằng đôi mắt sáng long lanh, nở nụ xinh , một cách thẳng thắn: "Bác gái, nếu bác như thì cháu yên tâm ."
Bác gái Trịnh: ???
"bác gái, mỗi để bác giúp cháu công, cháu cũng ngại, bác xem, là thế , bác nhập hàng chỗ cháu, mỗi cân cháu cũng chỉ lấy của bác một hai đồng lãi, bác thấy ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-158.html.]
Lời khiến trái tim bác gái Trịnh nảy lên, gãi đúng chỗ ngứa, nếu thật sự chỉ dựa mấy đồng lương c.h.ế.t tiệt của một ông già nhà thì tới lúc nào mới thể tích đủ bốn thứ quan trọng (bao gồm đài cát sét, máy may, xe đạp, đồng hồ đeo tay, thể hiện gia đình giàu ) cho con trai lấy vợ đây.
Sau khi bác gái Trịnh nghĩ thông suốt, đợi Lâm Ngọc Trúc thiết hơn một chút mới lóc kể lể với cô cuộc sống của gia đình khốn khổ , khó khăn như thế nào, khi thấy khuôn mặt cô thả lỏng, bác gái Trịnh : "Mộc Đầu, táo đỏ cháu định tính bác bao nhiêu? Trứng gà bao nhiêu?"
Lâm Ngọc Trúc , dường như thật thà: "Bác gái, táo đỏ tám hào một cân, trứng gà dạo dễ mua, cháu thu mua ngay thu mua theo , cùng giá trứng gà tăng lên năm xu bảy một quả , cháu lấy bác đắt quá, chúng vẫn tính sáu xu một quả, coi như cháu trả bác chút tiền vất vả, già ở nhà còn đang đợi cháu mang tiền về mua thuốc uống kìa."
Trên mặt bác gái Trịnh nở nụ nhưng trong lòng đang tính toán, đó bà tận tình khuyên bảo: "Vậy táo đỏ cháu bán rẻ một chút để bác kiếm thêm chút tiền, cuộc sống của nhà bác cũng dễ dàng gì, cả nhà chỉ hai kiếm tiền lương về nuôi gia đình, cháu cũng thông cảm cho bác một chút ."
Lâm Ngọc Trúc suy nghĩ một hồi lâu, khó khăn nhường bà năm xu.
Bác gái Trịnh khen cô bụng ngớt miệng, một giỏ lời khen trút hết , cuối cùng thấy chỉ hai mươi ân táo đỏ thì chê ít, hỏi: "Chút táo đỏ bán vài ngày là hết , còn nữa ?"
Lâm Ngọc Trúc vò đầu, với vẻ đảm bảo: "Bác gái, thì xem thế nào , nếu cháu kiếm nhiều, nhất định sẽ mang đến cho bác."
"Được, chỗ bác thiếu mối, cháu cứ việc mang tới."
Lâm Ngọc Trúc mỉm , lời của bác gái Trịnh cô vẫn tin tưởng, hơn nữa tới mạng lưới quan hệ của bà trong mảng , chỉ tính riêng họ hàng ước chừng cũng thể tiêu thụ ít.
Sau khi nhận hai mươi hai đồng rưỡi từ tay của bác gái Trịnh thì Lâm Ngọc Trúc quấy rầy thêm nữa, chuyển hàng cõng gùi rời khỏi.