Vào lúc gõ cửa nhà Lý Tự Lập nữa, mở cửa là một em gái nhỏ đáng yêu tên Lý Hoan Lạc.
Đối phương chớp đôi mắt tròn xoe, mềm mại : “Anh trai, em hôm nay ở nhà.”
Lâm Ngọc Trúc gật đầu : “Vậy thể trong tờ giấy nhắn ? Đến lúc đó em hộ đưa cho em, hoặc là Trình nhé.”
Cô bé do dự một chút, thấy dáng vẻ ôn hòa vô hại của Mộc Đầu bèn gật đầu.
Lâm Ngọc Trúc trong phòng mượn giấy với bút, lưu loát .
‘Cảm ơn Trình tay tương trợ, giúp cho tiểu thoát nạn cướp, hôm nay một ít thông tin về nguồn hàng táo, sáu giờ chiều nay ở khu rừng bên đường cái dỡ hàng, nếu như nhu cầu mua thì xin đến sớm, ý của bên đó là đến , khởi điểm ngàn cân, bán lẻ, một đồng một cân, mặc cả.
Anh kham nổi, nhưng thể trung gian, nếu Trình ý mua, hẹn tối nay gặp ở đường cái.’
Ghi xong giấy nhắn, nét chữ đó như giun bò, Lâm Ngọc Trúc cảm khái một phen, cô quả thật quá là tài.
Sau khi gấp , Lâm Ngọc Trúc lấy hai quả táo đưa cho Lý Hoan Lạc, vô cùng dịu dàng : “Hoan Lạc, tờ giấy nhớ đưa cho của em hoặc Trình, còn táo em ăn một cái, để một cái, các của em thấy sẽ tự hiểu.”
Lý Hoan Lạc ngoan ngoãn gật đầu.
Lâm Ngọc Trúc mỉm , khẽ xoa tóc chiếc đầu nhỏ nhắn của cô bé, thêm: “Sau đừng mở cửa cho lạ nhà, ?”
Lý Hoan Lạc nghiêng đầu, cẩn thận suy nghĩ một chút : “Em thấy giống .”
Lâm Ngọc Trúc khẽ một tiếng : “Cô bé ngốc, thế giới gì lên mặt.” Dứt lời nghĩ đến Tiểu Tống, khỏi lắc đầu.
“Vâng ạ.” Cô bé chút m.ô.n.g lung gật đầu.
Buổi trưa Lâm Ngọc Trúc trở về gian ăn một ít đồ đơn giản, đếm tiền kiếm trong hai ngày nay một chút, , hai ngàn lẻ năm đồng.
DTV
Khoảng cách đến mười nghìn tưởng chừng như gần thêm một bước lớn.
Được tiền củng cố tinh thần, buổi chiều Lâm Ngọc Trúc cải trang thành lão Dịch tiếp tục khi khắp hang cùng ngõ hẻm.
Đang suy nghĩ xem nên xuống tay từ nhà ai, Lâm Ngọc Trúc liền trông thấy một đôi vợ chồng già đang gõ cửa nhà bên.
Sau khi cửa mở , hai ông bà lão tiến sân, liền một trận tiếng khoái bản[1] truyền tới.
[1]Khoái bản: một loại hình khúc nghệ gõ phách.
Lâm Ngọc Trúc vểnh tai lên , lưng đeo một giỏ hàng khó khăn chạy qua đó.
Thò cái đầu nhỏ ngóng trong, ông lão gõ khoái bản mấy câu chúc phúc như cung hỉ phát tài.
Còn bà lão cầm lấy một tờ giấy đỏ đưa cho chủ nhà.
Chủ nhà thần sắc bình thường đưa cho bọn họ hai hào tiền.
Lâm Ngọc Trúc chớp chớp mắt, đây là đang cái gì ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-256.html.]
Cho đến khi ông lão và bà lão đầu thấy ở cửa một cái đầu ló thì dọa giật nảy .
Ông lão vẻ mặt phòng Lâm Ngọc Trúc, kéo theo bà lão nhà khỏi cổng lớn.
Chủ nhà đàn ông trung niên bình thường : “Ông , ông đây là?”
Lâm Ngọc Trúc : “Chị gái, mua ít lương thực ?”
Chị đó nhanh tay lẹ mắt kéo ông trong sân.
Bấy giờ Lâm Ngọc Trúc mới rõ tờ giấy đỏ là cái gì, hóa là bức vẽ thủy mặc ông thần tài.
Quả nhiên kẻ tài gan cũng lớn, lúc mà còn dám tặng thần tài, lợi hại lợi hại.
Hưởng ké gió đông của ông lão và bà lão, Lâm Ngọc Trúc một đường bán một đường.
Trong đó biến mất vài để bổ sung chút hàng, nhưng vẫn gắt gao chậm trễ việc theo ông lão bà lão tặng thần tài.
Cả buổi chiều kiếm tiền đến mặt mày hớn hở.
Ông lão căng thẳng khóe mắt giật giật.
Lâm Ngọc Trúc mặt dày, giả vờ như thấy.
Đến khi sắc trời dần tối, ông lão họ nhẹ một cái, giọng chút khàn khàn, với Lâm Ngọc Trúc: “Tiểu tử đừng theo nữa, chúng trở về .”
Lão Dịch thật thà gật đầu, lấy từ trong giỏ một túi gạo kê, tiến lên phía hai bước, đặt trong lòng của bà lão rời .
Bà lão đó định cản ông nhưng ông lão kéo trở về, ho một cái mới : “Coi như tiểu tử lương tâm, thôi.”
Sắc trời trở nên tối , Lâm Ngọc Trúc đang bận rộn trong khu rừng bên cạnh đường cái.
Cô dọn sạch một mảnh đất trống, đậy lên một tầng cỏ khô thật dày.
Rồi gọi Ba Béo trông coi.
Cô ở giao lộ thông với đường cái của thị trấn để trở về gian.
Cô bảo hệ thống cô giám sát, nếu như đến, cô mới ngoài cũng muộn.
Hôm nay trời lạnh, cô sợ đông c.h.ế.t ở bên ngoài.
Liền cứ thế ở trong gian giải đề đợi, đợi khi cô giải xong một bộ đề hệ thống mới cho cô đến.
Lâm Ngọc Trúc lặng lẽ ngoài, đường cái tối đen một nhóm bộ đến, trong đó phía cầm một cái đèn pin trong tay để soi đường.
Đám đó cả nửa ngày cũng thấy bóng dáng nào, một cẩn thận hỏi: “Anh, thằng nhóc đó lừa chúng đấy chứ?”
Chương Trình nhíu mày, bày tỏ ý kiến gì.