Chương Trình đột nhiên cảm thấy trường học hợp mệnh , chốc lát nghĩ đến Lý Hướng Vãn, lúc thì nghĩ Hàn Mạn Mạn, lúc thì là hiệu trưởng.
Sự phân tâm của hiệu trưởng cảm thấy nhiệt tình.
Vốn dĩ ông cảm thấy gì, nhưng nhớ đến lời của Lâm Ngọc Trúc.
Hiệu trưởng ý nghĩ của riêng .
Tuy ông lòng hẹp hòi, nhưng ông rõ ai là năng lực tỏ vẻ rõ ràng về phía , lòng về ai.
Bên ngày mỗi suy nghĩ một chuyện thì ba bên yên bình hơn nhiều.
Cùng nấu cơm, ăn cơm, tán gẫu đến khi trời tối đen.
Hôm nay bọn họ bài tập để chấm, mấy sách giáo khoa sạch sẽ trở về phòng.
Đến khi lên giường lò, Lâm Ngọc Trúc trằn trọc thật lâu, bây giờ cô chỉ nghĩ đến những học sinh đen gầy .
Vất vả lắm cô mới ngủ , cảm thấy lạnh, cô tiếp tục trùm chăn thật kín, lúc mới hơn chút.
Sáng sớm, sự nhắc nhở của hệ thống, Lâm Ngọc Trúc thức dậy. Đến khi cô mở cửa khi vệ sinh cá nhân xong, cô phát hiện cửa khó mở.
Lâm Ngọc Trúc ngơ ngác, cô dùng sức đẩy cửa, thấy cảnh tượng bên ngoài thì lập tức sợ ngây .
Chỉ thấy tuyết trắng xóa phủ đầy sân, còn chỉ là vài bông tuyết bay nữa.
Lâm Ngọc Trúc bước cửa, thở một lạnh, một lúc cũng bình tĩnh .
Cô sờ áo bông , thể cởi .
Có lẽ là bởi vì tuyết rơi, sáng hôm nay vô cùng yên tĩnh.
Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai cũng dậy trễ.
DTV
Hai đánh thức bởi tiếng gõ cửa của Lâm Ngọc Trúc.
Lý Hướng Vãn thấy tuyết đọng đầy đất thì hoảng sợ, tuyết mới tan mấy ngày thì đến nữa.
Vương Tiểu Mai lắc đầu cảm thán, mấy năm cũng xảy chuyện như . Ở chỗ cô , tháng sáu sẽ tuyết rơi nhưng tháng bốn năm vẫn sẽ .
Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn: …
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-401.html.]
Trận tuyết trở tay kịp, đến khi ba vội vàng trường học thì phát hiện nhiều đứa nhỏ học.
Lâm Ngọc Trúc lớp, thấy mấy đứa trẻ bên ngoài thôn đều đến , điều cô yên tâm một chút.
Trời lạnh, trường học đốt than sưởi cho ấm áp chút, đến mức để cho bọn nhỏ chịu lạnh.
Phòng học ấm áp cũng bọn nhỏ tập trung, một đám ngừng ngoài cửa sổ.
Giống như sợ tuyết sẽ tan ngay lập tức.
Vất vả mới đợi đến tan học, bọn nhỏ lập tức chạy khỏi phòng chơi ném tuyết.
Lý Tam Muội ôm em gái vài tháng tuổi, ở bên cửa sổ các bạn với vẻ mặt khát vọng, trong mắt đều là hâm mộ và khao khát.
Lâm Ngọc Trúc đến, sờ đầu nhỏ của cô bé, hỏi: “Em ngoài chơi?”
Lý Tam Muội ngẩng đầu, chớp đôi mắt đen láy, yếu ớt gật đầu.
Khát vọng trong mắt cảm thấy đành lòng.
Khi học, của cô bé dặn là đừng mang em gái ngoài, bảo cô bé luôn ôm em trong phòng học.
Lý Tam Muội chỉ đành lời ôm em, ở bên cửa sổ những khác chơi.
Lâm Ngọc Trúc sờ đứa nhỏ để an ủi, dịu dàng : “Để cô trông bé giúp em, em ngoài chơi , đội mũ và đeo găng tay , đừng để cảm!”
Cơ thể đứa nhỏ chắc nịch, đắp tuyết chơi ném tuyết ít khả năng ốm.
Lý Tam Muội cô Lâm thì sáng mắt lên, khóe miệng lập tức cong lên.
Lâm Ngọc Trúc ôm đứa bé lòng. Đứa nhỏ đang ngủ ngon lành, ôm cũng phản ứng gì quá lớn, chỉ là nhíu mày một chút, đến khi ôm thì mút miệng hai cái ngủ ngon lành.
Thấy em gái , lúc Lý Tam Muội mới yên tâm đội mũ và đeo găng tay chạy ngoài.
Đến khi tiếng chuông lớp vang lên, giáo viên ngoài gọi bộn nhỏ , những đứa trẻ mới tình nguyện trở , một đám lạnh cóng, tay nhỏ đỏ bừng.
Còn mệt.
Lâm Ngọc Trúc bực buồn .
Đợi đến khi một học sinh nam cuối cùng lớp, Lâm Ngọc Trúc lập tức sửng sốt.