Học sinh nam mắt cô là con của một nhà trong thôn, chỉ thấy áo bông cùng quần bông của đứa trẻ nhỏ hơn nhiều.
Cổ chân và cổ tay hiện ngoài. Dường như suốt mùa đông đứa nhỏ đều mặc như , phần chân lộ sưng đỏ lạ thường, da cũng nứt nẻ.
Da nứt đến mức độ nghiêm trọng, đến nỗi xuất hiện nhiều vết rãnh nhỏ.
Vì Lâm Ngọc Trúc mới vì đứa nhỏ luôn khom lưng.
Có lẽ là da nứt đến phát ngứa, cúi xuống để gãi.
Cô khẽ thở dài, bây giờ lên lớp .
Hết tiết, Lâm Ngọc Trúc gọi Tiểu Cẩu Đản đến.
Tên thật của Tiểu Cẩu Đản là Trần Thiên Dương, nhưng thím Trần bảo Lâm Ngọc Trúc vẫn gọi bé là Tiểu Cẩu Đản.
Lúc sinh , Tiểu Cẩu Đản nặng đến năm cân, lúc nhóm họ hàng đến thăm bé bảo lẽ bé sống nổi.
Bởi vì lời , thím Trần đặt tên cho Tiểu Cẩu Đản là Thiên Dương, ngóng trông bé giống như mặt trời, mãi mãi sáng rực bầu trời.
Chứ chỉ lóe sáng trong chớp nhoáng.
vẻ như phận gây khó dễ cho thím Trần. Trước lúc hai đến ba tuổi, Tiểu Cẩu Đản thường xuyên ốm, thể là ba ngày bệnh nhẹ, năm ngày bệnh nặng. Khoảng thời gian đó, thím Trần đến nỗi nước mắt còn nhiều hơn mười, hai mươi năm .
Vẫn là trong thôn đề nghị bà đặt một cái tên ở nhà cho đứa nhỏ, dễ nuôi sống.
Cũng là trùng hợp như thế nào, từ khi đặt tên là Cẩu Đản, cơ thể của bé càng ngày càng khỏe mạnh, bây giờ cả năm cũng thấy ốm nào.
DTV
Cho nên, khi học, thím Trần dặn Lâm Ngọc Trúc cứ gọi tên ở nhà cho bé.
Lâm Ngọc Trúc hiểu tấm lòng của , cho nên cô gọi tên thật của Cẩu Đản.
Cũng may bọn nhỏ đều gọi bằng tên mụ, cho nên lo lắng bé tổn thương lòng tự trọng.
Đến khi Tiểu Cẩu Đản khỏi văn phòng cùng Lâm Ngọc Trúc, cô nắm tay đứa nhó, ấm tay giúp bé hỏi: “Cẩu Đản, em tình hình trong nhà Tiểu Sơn Nha ?”
Tiểu Cẩu Đản gật đầu, phối hợp trả lời: “Chị… cô Tiểu Lâm, Sơn Nha là con trai của nhà chú Triệu. Năm đó của mất, cha của cưới kế về.”
“Con trai của kế của đang học lớp hai. Sơn Nha thảm lắm, kế của cứ đánh mắng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-402.html.]
“Nghe những đứa trẻ khác , vốn dĩ bà cho học, lóc ăn đánh mới .”
“Mẹ em bảo kế liền thêm cha kế, cha cũng đối xử tối với , thương như nữa.”
Lâm Ngọc Trúc xong thì gật đầu, sửa sang quần áo cho Tiểu Cẩu Đản để đứa nhỏ về phòng học.
Sau khi dậy, cô liền trở về văn phòng.
Lâm Ngọc Trúc tìm Lý Hướng Vãn, nhỏ giọng hỏi: “Cô thuốc trị nứt da ?”
Những gia đình giàu như Lý Hướng Vãn, thầy thuốc thể tiếp xúc đến đều là những giỏi, hiệu quả của thuốc đều .
Lý Hướng Vãn suy nghĩ một chút : “Trước khi đến Đông Bắc thì nơi lạnh cho nên mang theo hai lọ. Cô cần dùng ? Bị nứt chỗ nào?” Khi câu cuối cùng, cô tỏ quan tâm.
Lâm Ngọc Trúc Lý Hướng Vãn, thầm nghĩ, cô gái nhỏ, còn giả vờ với .
Cô ho nhẹ một tiếng, gật đầu : “Trong lớp đứa nhỏ nứt da, nặng, định bôi thuốc cho đứa nhó.”
Lý Hướng Vãn tỏ vẻ đồng tình, : “Được thôi, trưa về lấy cho cô.”
“Bao nhiêu tiền? trả cho cô.” Lâm Ngọc Trúc thuận miệng .
Lý Hướng Vãn bĩu môi : “Không cần tiền, cô cầm lấy !”
“Nhìn cô hai ngày nay xem, sắp đặt cả tấm lòng bọn nhỏ .”
Lâm Ngọc Trúc lắc đầu cảm thán: “Ai bảo mềm lòng cơ chứ.”
Lý Hướng Vãn trợn mắt. Lớp của cô vẫn còn , mấy đứa trẻ đều khỏe mạnh.
Hầu như cần lo lắng đến điều gì, chỉ cần đánh thì vấn đề đều lớn.
Đến trưa, Lâm Ngọc Trúc bắt đầu lo lắng đến chuyện ăn cơm ở trường của bọn nhỏ.
Tối hôm qua, cô còn đến nhà thím Trần đổi trứng gà.
Lâm Ngọc Trúc mang theo mấy quả trứng gà, phòng bếp với Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai. Lúc , bọn họ mới phát hiện đầu bếp là quen cũ.
Là thím Vương ở tổ ba của bọn họ.