Tiết học buổi chiều đến, Hàn Mạn Mạn buồn bã, Lưu Nga hiểu .
Cô đến bên cạnh Hàn Mạn Mạn, khẽ hỏi: “Sao cô ủ rũ ? Trưa về nhà ? Là trong nhà xảy chuyện gì hả?”
Hàn Mạn Mạn lắc đầu, lúc cô chỉ nghĩ đến giò lợn.
Ngẫu nhiên lấy vài giò lợn thì , chứ ngày nào cũng lấy thì cô nổi. Nếu mà mang một con lợn đến đây, lẽ cha của cô sẽ nghi ngờ cô ngốc .
Hơn nữa, cô cũng bản lĩnh . Tuy cha của cô là xưởng phó, nhưng chằm chằm ông cũng nhiều lắm.
Hàn Mạn Mạn chằm chằm chỗ rỗng tuếch của Lâm Ngọc Trúc, tức giận mắng một . Sao đáng ghét như chứ?
Cô Lưu Nga, : “Tiểu Nga, cô xem, và Lâm Ngọc Trúc, ai hơn?”
Lưu Nga: …
Nói thật thì sẽ đắc tội với , cô nghĩ nghĩ quyết định đổi đề tài, tò mò hỏi: “Sao cảm giác hình như cô thích Lâm Ngọc Trúc ?”
Tuy Hàn Mạn Mạn tính tiểu thư, nhưng cô cũng sẽ vô duyên vô cớ nhằm ai.
Hai mới chỉ quen mấy ngày, cũng thấy cãi , Lưu Nga chút rõ.
Hàn Mạn Mạn hừ lạnh một tiếng, oán hận : “Cô thấy mỗi chuyện với Chương, cô đều tươi ?”
Lưu Nga cảm thấy thể hiểu nổi, cô : “Cũng bình thường mà, thấy cô Tiểu Lâm với tất cả , giống như hiệu trưởng của chúng .”
Nếu hai cùng một chỗ, là ông cháu thì cũng tin.
DTV
Hàn Mạn Mạn nghiêm mặt : “Không giống, chắc chắn cô ý gì đó với Chương, cô hiểu phụ nữ . Bên ngoài, cô tỏ hiền lành vô tội, còn giả vờ tác hợp và Chương. Thật trong lòng cô nghĩ . Cô đang dùng chiêu lạt mềm buộc chặt, thu hút sự chú ý của Chương, nhân tiện giảm bớt sự đề phòng. Phụ nữ như nhiều, cô đừng để gương mặt hiền lành của cô lừa…”
Lưu Nga Lâm Ngọc Trúc đang lưng Hàn Mạn Mạn, dùng ánh mắt hiệu cho Hàn Mạn Mạn.
Hàn Mạn Mạn đang hăng say, thể thấy?
Lưu Nga: …
Đến khi Hàn Mạn Mạn một mớ chuyện, Lâm Ngọc Trúc liền ồ lên một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-405.html.]
Làm Hàn Mạn Mạn sợ đến mức đầu , thấy đến là Lâm Ngọc Trúc, cô liền cảm thấy hổ.
Người cảm thấy hổ còn Lưu Nga.
là tai bay vạ gió.
Tuy hai hổ nhưng Lâm Ngọc Trúc thì . Nhớ năm đó bậy lưng cô nhiều hơn nữa, nhưng cô cũng so đo.
Cô vẫn như tắm trong gió xuân với Hàn Mạn Mạn, vô cùng ấm áp : “Không ngờ cô Hàn cảm thấy là như . Nếu cô như thế, là như lời cô bảo? Cô đừng hối hận đấy nhé!”
Hàn Mạn Mạn hoảng, cô sợ Lâm Ngọc Trúc công khai dụ dỗ Chương Trình thật.
Lâm Ngọc Trúc hừ lạnh, : “Cô Hàn, cũng chỉ cô xem là của quý, chứ ai thèm !”
“Nói khó một chút, đầu thầy Chương thấy , đều đến ngây . Nếu gì thật thì bây giờ còn đến lượt cô ? thật là!”
“Cô hãy cảm ơn vì giành !”
“Nếu cô tin, thì cô hỏi cô Lý và cô Vương , lúc đó bọn họ cũng ở đó.”
“Thầy Chương còn dối, bảo rằng giống em gái . Sau cô thử tìm xem em gái nào giống .”
“Đừng trách nhắc nhở cô nhé!”
“À đúng cô Hàn, con mắt của cô chẳng gì cả! Hiểu ? Không hiểu thì thôi .”
Hàn Mạn Mạn đôi môi lúc đóng lúc mở của Lâm Ngọc Trúc, cô lập tức cảm thấy dường như điếc.
Sao Chương thể giống như những gì Lâm Ngọc Trúc …
Lâm Ngọc Trúc xoay thì thấy Chương Trình đang ở cửa với vẻ mặt lúng túng, còn Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai.
Lâm Ngọc Trúc vẫn bình tĩnh, thậm chí còn với Hàn Mạn Mạn: “Anh Chương cũng đến . Nếu cô tin thì cứ hỏi , đầu tiên thấy , ngây .”
Sau đó cô tủm tỉm, với thầy Chương: “Thầy Chương, mặt cô Lý và cô Vương, xem, ngày đó như ?”
Chương Trình: …