Thím Vương ánh mắt cực kì tán thưởng của Lâm Ngọc Trúc cho hổ.
Nói với Lâm Ngọc Trúc: “Cô Lâm, về cháu lấy trứng gà cho bọn nhỏ ăn, cứ trực tiếp để ở chỗ thím, thím tiện tay cho luôn.”
Lâm Ngọc Trúc lập tức hì hì : “ thì mặt bọn nhỏ cảm ơn thím , tấm lòng của thím chính là , chả trách Hoa Hoa nhà thím trông xinh như thế, tất cả đều là nhờ phúc của lão nhân gia thím cả.”
Thím Vương mím môi trộm, còn tự tâng bốc : “Không khoác lác với cháu, hồi thím còn trẻ cũng là một đóa hoa trong thôn đó.”
DTV
Lâm Ngọc Trúc gật đầu lia lịa, : “Lời cháu tin, bộ dáng của Hoa Hoa liền thím khi còn trẻ là một đại mỹ nhân hiếm khó tìm.”
Thím Vương lập tức bật ha hả, trực tiếp nhận lấy trứng gà từ trong tay Lâm Ngọc Trúc.
Khi hiệu trưởng đợi tiến , đúng lúc Lâm Ngọc Trúc đang chia canh cho bọn nhỏ.
Hiệu trưởng canh với rau ở bàn, ấm áp : “Cô Tiểu Lâm lượng sức mà , trứng gà đậu tương, đừng áp lực quá lớn.
Bọn nhỏ khó khăn để trường học giải quyết.” Nhổ lông dê tuy rằng sướng, nhưng cũng thể sức nhổ.
Lâm Ngọc Trúc sửng sốt một chút, nghĩ đến hiệu trưởng hiểu lầm .
Tưởng rằng chỗ đậu tương cũng là cô mang tới.
Lâm Ngọc Trúc Chương Trình ở phía hiệu trưởng.
Lúc sắc mặt Chương Trình , sợ Lâm Ngọc Trúc tranh công, giải thích, sợ thì thành quá ham công danh lợi lộc.
Nhìn dáng vẻ Lâm Ngọc Trúc tủm tỉm ý định , trong lòng Chương Trình vô cùng rối rắm.
Cô gái ......
Bởi vì một chút đậu tương, khiến cho hiệu trưởng cảm thấy nhân phẩm của cô vấn đề, thế thì quá đáng.
Lâm Ngọc Trúc chỉ là thích xem bộ dạng gấp nhịn nổi, cố nén biểu lộ của Chương Trình thôi.
Thật đúng là cực kì thú vị.
Thưởng thức một hồi, lúc Lâm Ngọc Trúc mới buồn : “Hiệu trưởng, một giáo viên nhỏ như thể cho bọn nhỏ mấy quả trứng gà tồi , đậu tương là do thầy Chương mang đến cho bọn nhỏ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-419.html.]
Hiệu trưởng xong sửng sốt, Chương Trình gật đầu, : “Thầy Chương cũng là một giáo viên .”
Vương Tiểu Mai và Lý Hướng Vãn sờ sờ mũi.
Sao cảm thấy chút...
Mà Hàn Mạn Mạn ở bên khác về đến nhà, liền thẳng chủ đề, bảo cha Hàn nghĩ cách lấy chút đồ cho bọn nhỏ ăn.
Cha Hàn...
Mẹ hàn gõ đầu con gái : “Đây là con giả bộ xa xỉ cái gì, chính nhà còn cái mà ăn, để con đưa cho ngoài ăn.
Con coi cha con là xưởng trưởng, như thế nào liền như thế đấy gì, nhiều đôi mắt chằm chằm như , lấy liền lấy .”
Hàn Mạn Mạn dẩu miệng vui : “Lại bỏ tiền, chỗ tiền con chi, thế .”
“Mỗi con, thể kiếm mấy đồng tiền.”
“Ai da, , những đứa trẻ đó thật sự đáng thương mà.
Mỗi đứa đều nhỏ nhỏ gầy gầy, cả cơm cũng ăn đủ no, bọn con là giáo viên ở bên cạnh, ăn uống no đủ, bọn nhỏ ăn cám nuốt rau[1] ?
Sao thể nuốt trôi .”
[1]Thành ngữ, xuất phát từ chương ba trong tác phẩm Lý Tự Thành của Diêu Tuyết Ngần, ý chỉ loại đồ ăn kém, khó ăn.
Mẹ Hàn hừ một tiếng, để ý đến con gái.
Cha Hàn đặt chén trong tay xuống, đột nhiên mở miệng hỏi: “Con với Tiểu Chương gần đây như thế nào?”
Lúc Hàn mới nhớ , còn Chương Trình nữa.
Vì thế Hàn Mạn Mạn hỏi: “Chính là, bây giờ con với Tiểu Chương là xảy chuyện gì?
Lấy cái , lấy cái mang về trường học, lấy cho đấy chứ?”
Hàn Mạn Mạn bĩu môi, : “Ai lấy cho , thật sự là lấy cho bọn nhỏ ăn.”
Cha Hàn nhạy bén nắm bắt vẻ mặt vui của Hàn Mạn Mạn ,hỏi: “Tiểu Chương đối xử với con ?”