Đối với suy đoán của Lý Hướng Vãn Lâm Ngọc Trúc chỉ là cho đối phương một cái vỗ tay tiếng động, chứ trả lời rõ ràng.
Sau khi Lý Hướng Vãn thầm hiểu trong lòng, cũng hỏi phận của hai nữa.
Híp mắt : “Nói cách khác năm theo dõi Chương Trình .”
Lâm Ngọc Trúc gật gật đầu, “Đại loại là, dẫu mặt hàng cũng gần gũi với cô, thành công thu hút sự chú ý của .”
Lý Hướng Vãn......
“Vậy cô và Thẩm Bác Quận bàn bạc kĩ diễn kịch cho chúng xem?”
“Hê hê, Thẩm sợ nguy hiểm , cô và Vương Tiểu Mai là cách nào ngoài cuộc , gì cũng bảo một chứ đúng . Ha ha ha ~” Lâm Ngọc Trúc hì hì .
Cái bộ dáng thản nhiên nghiêm túc Lý Hướng Vãn thật cạn lời.
Vừa bực buồn : “Cô lúc cũng diễn ghê.”
Lâm Ngọc Trúc dẩu môi, đùa cợt : “Cuộc sống ép buộc, cuộc sống ép buộc, gặp nguy hiểm, tiềm lực của nhân loại quả là lớn vô hạn~”
Lý Hướng Vãn...
“Lừa dối, cô cứ lừa dối tiếp .”
DTV
Lý Hướng Vãn xoa xoa ấn đường, đột nhiên chút nghĩ mà sợ.
Nếu Lý Hướng Bắc, chừng cô cuốn vòng xoáy nào đó.
Khỏi tới mục tiêu thật sự Thẩm Bác Quận và Lý Bàn Tử.
E là ngoài chợ đen.
Nếu như cô cứ cắm đầu chợ đen, ngẫm đều cảm thấy sợ.
Trước đây là cô lỗ mãng .
Xem càng cẩn thận hơn, ít nhất, thể xuất hàng kiêng nể gì giống như đây nữa.
Vốn dĩ cô cho rằng thời đại camera theo dõi, dữ liệu, nhiều chuyện cần thận trọng.
Hiện giờ xem , cũng hẳn .
Ở nơi , thì sẽ giang hồ.
Lý Hướng Vãn than nhẹ một tiếng : “Mắc nợ càng ngày càng nhiều .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-475.html.]
Lâm Ngọc Trúc buồn ngủ chút mở nổi mắt, ngáp một cái : “Lấy báo đáp , dù cũng .”
Lý Hướng Vãn nghiến răng, tức giận lườm Lâm Ngọc Trúc một cái.
Rồi tò mò hỏi: “Ê, thật, cô và Thẩm Bác Quận hiện giờ rốt cuộc là tình huống như thế nào.”
Lâm Ngọc Trúc đột nhiên tỉnh táo tinh thần, đắc ý, “Hê, hê hê...”
Lý Hướng Vãn trợn mắt một cái.
Bị bộ dáng của Lâm Ngọc Trúc lây cho nên cũng vài phần ý , chậm rì rì : “Nếu như Thẩm nhà cô cô bôi đen lưng như thế nào, cô xem...”
Tròng mắt Lâm Ngọc Trúc xoay vòng, : “Vậy đừng khen thông minh cơ trí đầu óc lanh lợi~”
Lý Hướng Vãn nghẹn, từng thấy ai mặt dày như bao giờ.
Người thông minh cái gì nên hỏi, cái gì nên hỏi.
Hai móc mỉa hai câu, trở về phòng.
Nhìn lên giường một cái, khá lắm, Vương Tiểu Mai suýt chút nữa là ngủ bên mép giường.
Lý Hướng Vãn lẩm bẩm : “Cái tư thế ngủ , cô ngủ ở phòng như thế nào nhỉ.”
Cái giường lớn như còn sắp chứa nổi cô , huống chi là cái giường bé trong sân nơi ở của thanh niên trí thức.
Lâm Ngọc Trúc nghiêng đầu, : “Còn , từng tiếng kêu thảm thiết mấy , tính lớn, phỏng chừng là hoảng sợ lúc lăn xuống giường.”
Lý Hướng Vãn phụt tiếng, chút vui sướng khi gặp họa, nhớ tới sự thê thảm khi ngủ ở giữa.
Xoay với Lâm Ngọc Trúc: “Cô ngủ bên trong.”
Lâm Ngọc Trúc...
Bèn thành thành thật thật bò lên giường, ngủ ở giữa.
Một đêm ngủ ngon.
Lý Hướng Vãn vẫn ngủ yên như cũ, Lâm Ngọc Trúc đúng là cầm tinh con heo, từng thấy ai thể ngủ như .
Đến buổi sáng, Vương Tiểu Mai thấy Lý Hướng Vãn ngủ bên cạnh, hơn nữa còn bộ dáng tinh thần phấn chấn, bèn tò mò hỏi: “Sao cô ngủ bên cạnh? Sao cảm giác cô ngủ ngon nhỉ, Chương Trình dọa cho sợ tới mức ngủ hả? Đừng lo lắng, còn và Trúc Tử, còn cả Bàn Tử của nữa. Chắc chắn sẽ để đạt ý đồ.”
Lý Hướng Vãn nặng nề hít một , chuyện với hai .
Buổi sáng cả ba đều tiết, khi rửa mặt xong, liền vội vàng khỏi sân, chuẩn trở về trường học.
Vừa cửa liền thấy Thẩm Bác Quận chờ ở cửa.