Viên thuốc trong tay Lâm Ngọc Trúc là một thứ đồ , là cô đặc biệt mua từ hệ thống để trị táo bón.
Không lừa già dối trẻ, ăn liền tác dụng.
Giả một, đền mười!
Ừm... đối với Chương Trình thì thể tính như thế , dù hương là hương bình thường, thuốc cũng là thuốc bình thường.
Mặc dù đến chỗ tất cả đều bình thường nữa...
Lâm Ngọc Trúc ở ngoài cửa ném thuốc, chỉ đợi con cá cắn câu.
Bên ngoài chú hai Quan ở đó, đoán chừng Chương Trình cũng dám cái gì .
Quả nhiên, Chương Trình theo sát ngoài, hai lời chỉ hỏi: “Bao nhiêu tiền.”
Lâm Ngọc Trúc hì hì: “Hai ngàn, bán hai giá.”
Chương Trình xém chút nữa bùng nổ tại chỗ.
Lâm Ngọc Trúc hê hê, ném viên thuốc cho Chương Trình, : “Con dễ chuyện, tặng đó.”
Chương Trình đột nhiên chút thể tin nổi Lâm Ngọc Trúc.
Cứ cảm thấy ở đó đúng lắm.
Thấy tin, Lâm Ngọc Trúc đả kích, vui : “Hay là thử xem? Ăn cái xong, đó đốt hương, xem hôn mê . Yên tâm, viên thuốc cũng chỉ lấy của một ngàn thôi, thế nào."
Chương Trình cúi đầu hàng trong tay một cái, nhiều lời với Lâm Ngọc Trúc nữa, lấy đồ xong liền giải tán.
Lâm Ngọc Trúc phương hướng rời của Chương Trình chắc hẳn là cổng lớn, ánh mắt trở nên thâm thúy.
Chương Trình cần thứ đồ thể khiến hôn mê cái gì?
Không là hôn mê lão Thẩm đấy chứ...
Thế thì thú vị .
DTV
Có thể khẳng định chính là tên chắc chắn sẽ chuyện lành gì.
Nghĩ tới bản bán hàng giả, tên khi phát hiện ắt hẳn sẽ tìm cô tính sổ...
Không , cô tìm một áp chế .
Ngẫm nghĩ chạy đến chỗ chú hai Quan, chào hỏi.
“Chú hai, gần đây Chương Trình đưa , chú chú ý một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-545.html.]
Đừng để dẫn các học sinh ngoài.” Cô cứ cảm thấy bên Thẩm Bác Quận sắp hành động .
Chú hai xong gật đầu, : “Được, chú .
Thầy Chương vấn đề hả?”
Lâm Ngọc Trúc lời lẽ ba : “Con thích qua với lưu manh ở bên ngoài.
Sợ dạy hư bọn nhỏ.
Chú hai Quan , thế thì , trẻ con lỗ tai mềm, lúc mà dạy sai, thì đó là chắc chắn ngay.
Lập tức cảnh giác : “Cô Tiểu Lâm, cháu yên tâm, chú tuyệt đối để đưa mất cứ đứa nhỏ nào .”
Lâm Ngọc Trúc gật đầu, trong lòng vẫn chút yên.
Nghĩ, lão Thẩm chắc sẽ xảy chuyện gì chứ.
Cứ như trở về tiếp tục dạy học cho bọn nhỏ .
Đến khi tan học, Lâm Ngọc Trúc liền đến ruộng tìm Tiền Lệ.
Người là lão Thẩm bán nhân tình mời đến, vẫn luôn dùng thì chút lãng phí.
Lãng phí là đáng hổ thẹn.
Tiền Lệ là một cô gái dáng cao gầy, tướng mạo một loại khí.
Chỉ riêng ở , về mặt khí chất khác biệt , ngay cả Mã Đức Tài đều sợ cô vài phần.
Có thể , qua liền thấy đáng tin.
Tiền Lệ từ khi tới nông thôn khá là nhàn rỗi, đối tượng mà cô cần bảo vệ vẫn luôn tới tìm cô , điều khiến cô thật nhàm chán.
Lúc thấy Lâm Ngọc Trúc qua đây, trong mắt phảng phất mang ánh sáng.
Khiến cho bước chân Lâm Ngọc Trúc tiến về phía cô ngập ngừng hơn mấy phần.
Hai gặp , Lâm Ngọc Trúc suy xét một phen mới : “ cảm thấy môi trường đang ở hiện tại của quá an .”
Tiền Lệ lập tức ngầm hiểu trong lòng : “ đây liền xin nghỉ với đội trưởng.”
Lâm Ngọc Trúc gật đầu, trịnh trọng : “Làm phiền .”
Tiền Lệ nở nụ lịch sự, liền xin nghỉ phép với tiểu đội trưởng của đội cô .
Tiểu đội trưởng thấy Lâm Ngọc Trúc, lập tức gật đầu đồng ý, con bé ở đây, cho nghỉ cũng cho.
Lâm Ngọc Trúc...