Lâm Ngọc Trúc nhớ trong nguyên tác một chợ đen, nó ở xung quanh ga tàu hỏa, nhưng hiện tại cô ý định , bởi vì ở đấy lẫn lộn, còn một bang phái nhỏ, trong đó một tên trùm thô tục.
Dù nữ chính cải trang thật kỹ cũng vượt qua nỗi ánh mắt của tên đó, vẫn gã phát hiện .
Cộng thêm cả gạo và bột mì cô bán chất lượng hơn thị trường quá nhiều, tên trùm phái theo dõi, dù nữ chính cắt đuôi nhưng đến bán tiếp theo đụng trúng.
Trông thấy cô còn hàng, hiển nhiên tên trùm bỏ qua cho nữ chính nữa, nên đích bám theo, đó còn thấy bộ dáng thật sự của nữ chính khi tẩy trang, sắc tâm liền nổi lên, nắm lấy nguồn hàng trong tay nữ chính, như khỏi ý quấy rầy.
Nữ chính đang nguy hiểm rình rập, nhưng nhờ vầng hào quang lớn mạnh của , lặng lẽ giúp công an dẹp gọn bang phái nhỏ , còn tiện tay lấy một nửa hàng hóa kiếm về một khoản lớn. Trong đó hiển nhiên thể thiếu sự giúp đỡ của nam chính, nếu nhớ nhầm thì quen một tên nội gián.
Từ đó về chợ đen chính là địa bàn phát tài của nữ chính.
Lâm Ngọc Trúc phỏng đoán thời điểm là lúc chợ đen đang hỗn loạn. Người hào quang chỗ dựa như cô, nghĩ vẫn thấy nên tham gia thì hơn, cô thích từng bước phát triển hơn.
Tiền bạc bao giờ thể quan trọng hơn mạng sống.
Thấy sắp đến buổi trưa, Lâm Ngọc Trúc quyết định thu tay, tìm một nơi để quần áo. Không ngờ rằng cô mới bước khỏi ngõ nhỏ một bà thím túm lấy.
“Chàng trai, hàng ?” Bà thím nhỏ giọng hỏi, còn ngừng ngó nghiêng xung quanh cứ như ăn trộm .
Lâm Ngọc Trúc sờ sờ mũi, thái độ lén la lén lút như càng khiến chú ý, thầm lắc lắc đầu, phỏng đoán bà thím chợ đen, nên đặc biệt đợi ở đầu ngõ chặn .
DTV
“Thím , thím trong, từ trong gì ai còn hàng chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-67.html.]
“ , còn nộp tiền, chắc sẽ an .”
“Thím mua đồ cũng tốn tiền ?”
“Sao , cần ba xu đó, là thể giúp công , đúng là xa, thế cháu trai rốt cuộc hàng ?”
“Có thì , nhưng đợi cháu lấy hàng .”
“Cậu lấy hàng mất bao lâu? Có xa nơi , nếu xa thì để cùng lấy luôn?” Bà thím vẻ chờ đợi thêm nữa, hận thể ngay lập tức cùng Lâm Ngọc Trúc rời khỏi nơi .
Lâm Ngọc Trúc chỉ tìm nơi vắng để lấy hàng ngoài, thể đưa cả bà thím mặt : “Ấy thím ơi, dẫn theo , cái cần cháu rõ chắc thím cũng tự hiểu , là thím cho cháu địa chỉ nhà thím, cháu lấy hàng xong đưa đến nhà cho?”
Bà thím suy nghĩ một hồi liền gật đầu: “Nhà chính là ngôi nhà trong cùng nhất ba dãy nhà , cháu trai khi nào đến thì gõ cửa nhà là .”
Lâm Ngọc Trúc gật đầu vẻ hiểu nồi : “Thím ơi, cháu gạo, bột mì, dầu, bột ngô cũng luôn, thím thứ nào? Lấy tầm bao nhiêu cân?”
Bà thím cô xong thì mắt lóe sáng: “Bột ngô lấy hai mươi cân, gạo với bột mì mỗi loại mười cân, dầu cũng lấy mười cân. , nếu hàng mua .”
“Thím cứ yên tâm, chắc chắn là hàng nhất.”
Sau khi thương lượng xong, Lâm Ngọc Trúc cùng bà thím tách . Đến khi cô khỏi một con ngõ khác, cảm nhận theo , ánh mắt chuyển, nhanh chóng bước hai bước rẽ một con hẻm khác thông với nhiều hướng, nhân lúc ai liền lập tức tiến gian.
May là hệ thống thể nắm bắt động tĩnh bên ngoài, quả nhiên mười giây hệ thống cảm ứng đuổi tới đây, chỉ là tạm thời hệ thống vẫn tính năng quan sát thế giới bên ngoài, Lâm Ngọc Trúc thể đuổi theo cô là ai.
Vỗ trái tim đang đập như trống của , Lâm Ngọc Trúc buộc bản bình tĩnh , cẩn thận nhớ một lượt, theo lý mà , chút hàng ít ỏi đến mức khiến chú ý, mặc dù hàng của cô là loại chất lượng cao, nhưng mà... ể, đúng, bà thím đó…