Đến khi tỉnh , phát hiện Lý Hướng Vãn đang chằm chằm cô rời mắt.
Dù cô nữa, nhưng chằm chằm như cũng dọa lắm đấy.
Lâm Ngọc Trúc dọa sợ giật nảy .
Chỉ thấy Lý Hướng Vãn nhếch khóe miệng lên, líu lưỡi : “Để cho Lão Thẩm nhà cô tiếng ngáy của cô, sẽ biểu cảm như thế nào.”
Nói xong, suồng sã rộ lên.
Lâm Ngọc Trúc vẻ mặt c.h.ế.t lặng dậy, đau khổ : “Từ lúc về nhà hề nghỉ ngơi, nuôi của cô ruột của trông trẻ, với Lập Dương lo đồ tết, khi lo xong đồ tết , chị hai của kết hôn.
Khiến cho bận rộn, còn nghỉ ngơi, cô gọi điện tới .
Nếu như vì nhà ở....” cô nhất định ở nhà nhàn rỗi hai ngày.
Dù gì cũng đến.
Mỹ nhân kế cũng dùng !
Lý Hướng Vãn buồn mà .
Lâm Ngọc Trúc cô một lúc lâu, : “ phát hiện khi cô tới Kinh Đô, đổi .”
Lý Hướng Vãn khẽ nhướng mày, vẻ mặt nghi vấn.
“Trở nên thích … Sao thế? Với Lý Hướng Bắc tiến triển lớn hả.” Nói đến cuối Lâm Ngọc Trúc đều thấy tò mò.
Vẻ mặt của Lý Hướng Vãn ngơ trong chốc lát, đó thấp thỏm : “Chờ ngày mai cô xem nhà , gần như cũng sẽ như thế.”
Lâm Ngọc Trúc nghiêng đầu liền dò hỏi nhà ở rốt cuộc như thế nào.
Lâm Ngọc Trúc giường, rung cái chân nhỏ gì.
Lâm Ngọc Trúc: ....
Cuối cùng cũng đến ngày hôm , nhóm cửa nhà, Lâm Ngọc Trúc chủ yếu là nhà, mà là hoàng thành gần ngay mắt.
Vô cùng từng thấy mà “Wow” một tiếng, cô đây là sắp tứ hợp viện ở chân hoàng thành ?
Cũng lúc , Lâm Ngọc Trúc mới gặp cả nhà bạn học của Thẩm Bác Quận, hai vợ chồng già tóc hoa râm, trong mắt cảm giác trải qua nhiều tang thương.
Bạn học của Thẩm Bác Quận cao cao gầy gầy, qua một kiểu khí chất thư sinh trí thức, khi thấy mấy Lâm Ngọc Trúc, mỉm .
Chỉ căn nhà lưng : “Chúng xem căn .”
Lâm Ngọc Trúc qua, cổng lớn màu son tọa lạc hai cái trống đá, cổng lớn rộng rãi, cách chín thước, là , tổ tiên của cái nhà đây từng một thời vinh quang.
Không thể cổ đại thật là sang trọng, chính là núm cửa hoa sen ở hai bên cửa của căn nhị tiến đều tinh xảo.
Trên cửa còn bốn cái mái che hoa sen, bởi vì lâu năm mà còn bộ dáng ban đầu nữa.
Nói cửa chính , ở góc đông nam tọa lạc cả một căn phòng, mở cửa liền thấy hai bên trái mỗi bên một cổng tròn, ở giữa bức tường phù điêu, điêu khắc hình Hoa khai phú quý.
Từ cổng tròn bên trái qua, là một sân nhỏ, một dãy phòng đảo tọa, đối diện là một cửa thùy hoa, cũng chính là cửa nhị tiến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-682.html.]
Tiến cửa đó chính là hành lang, bố cục kiểu giếng trời, phía đông và tây ba gian sương phòng.
Ba gian chính phòng và cả nhĩ phòng.
Một căn tứ hợp viện nhị tiến tiêu chuẩn.
Cổng màu đỏ, cửa sổ xanh, gạch xanh ngói xám, vô cùng ý vị, điểm duy nhất khả năng chính là cây cối trong viện đều cưa hết, thiên bồng cũng chút tổn hại.
những cái đều thể tu sửa phục hồi .
Căn nhà thể là vì đây trong nội bộ hội Ủy viên Cách mạng tự ở, trong và ngoài nhà coi như bảo trì .
Hai vợ chồng chủ nhà vuốt cây cột ở hành lang, vẻ mặt tiếc nuối: “Căn nhà rốt cuộc là...”
Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn một cái, đều cùng thở dài.
Con trai chủ nhà cũng sân trong một cái, khẽ thở dài, ôn hòa với mấy : “Mọi thể kĩ nơi một chút.
Sau đó chúng xem căn tiếp theo nhé?”
Lâm Ngọc Trúc gật đầu, kéo theo Lý Hướng Vãn ngó khắp nơi.
Từng chùm ánh nắng ấm áp ngày đông chiếu , chút ánh sáng khiến cho sân càng thêm mấy phần ý vị.
Trong nhà căn bản đồ dùng gì.
Nghĩ chắc là đây vơ vét hết còn dư gì nữa .
Lâm Ngọc Trúc qua chính phòng, đằng còn một mảnh đất lớn, phỏng chừng là đây lén trồng chút rau.
Trong góc còn một gian nhà xí.
Căn nhà tuyệt đối xem là nhỏ.
Lâm Ngọc Trúc càng mắt càng sáng, cuối cùng hiểu khóe miệng tươi của Lý Hướng Vãn tại mãi buông xuống.
Khi xem căn xong, xem một căn tứ hợp viện nhị tiến nữa.
Bố cục na ná như , khác biệt mấy.
ở giữa hai căn nhà cách một căn nhất tiến, chính là căn Vương Tiểu Mai xem.
Vào là chủ, Lâm Ngọc Trúc mua căn xem đầu tiên nhất, chủ yếu là sân mảnh đất....
Vốn dĩ là nhà mà Thẩm Bác Quận tìm , Lý Hướng Vãn để cô chọn .
Khi hai thương lượng xong thì hỏi giá, hai vợ chồng chủ nhà một cái, mặt chút tự nhiên cho lắm.
Con trai chủ nhà nhịn , thản nhiên : “Một căn sáu ngàn.”
DTV
Lâm Ngọc Trúc khẽ ho một trận: “Cái đó... , nhà bên cạnh các còn một căn tiểu viện riêng?
Cái đó, cần bao nhiêu?”
Con trai chủ phòng: ....??