Tên mập xong còn đang thắc mắc, Thẩm Bác Quận vẫn im bên đó, lạnh nhạt mở miệng : “Thường ngày kêu giảm béo thì , bây giờ bám theo một thằng nhóc cũng để nó phát hiện.”
Lý Mập ngượng ngùng : “Cũng hẳn là do em béo!”
Thẩm Bác Quận dùng khóe mắt liếc Lý Mập, chẳng lẽ là do chắc?
Tên mập chút chột , đó lập tức ngây ngô nịnh nọt: “Anh, là tí nữa em chỗ khác ngóng một chút, gương mặt của tên đó ít cũng chút ấn tượng chứ!”
“Bỏ , cần tiếp tục lãng phí tinh lực!” Hàng hóa đó tuy , nhưng so với hàng chợ chẳng khác là bao, thứ bọn họ cần tìm.
Lâm Ngọc Trúc loáng thoáng bọn họ chuyện vài câu, hiểu đại khái tình hình, tuy cô thu hút sự chú ý của khác nhưng mức độ cao lắm.
Lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, dù cơ hội lên thị trấn cũng nhiều, đợi sóng gió qua cải trang tiếp tục đến đây.
Sau khi cả thả lỏng, cơm ăn cũng ngon lên hẳn. Người thèm thịt lợn sắp chịu nổi như Lâm Ngọc Trúc, ăn thịt kho tàu liên tục hết miếng đến miếng khác, cứ thế ăn hết sạch một bát cơm to với một đĩa thịt kho tàu.
Còn quán cơm quốc doanh cho nhiều cơm thật đấy!
Mặc dù tay nghề của đầu bếp bình thường thôi, nhưng thịt lợn thật sự ngon, thịt lợn của hậu thế cửa so sánh, tuy gia vị nấu ăn nhiều, nhưng đĩa thịt kho thua kém quán cơm ở hậu thế là bao.
Ăn uống no say , chuồn thôi!
Lý Mập chiếc đĩa trống trơn mặt, nhếch miệng : “Anh, em gái đối diện ăn nhiều thật đấy, một mà ăn hết một đĩa thịt kho tàu!”
Thẩm Bác Quận đầu chỉ thấy một bóng lưng, đánh giá một chút, ăn mặc giống như ở nông thôn, giày bẩn, gót giày cũng mòn: “Chắc là thanh niên tri thức đến nông thôn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-69.html.]
Lý Mập đầu một cái: “Thảo nào!” Thôi hỏi nữa, thì mắng là ngu ngốc.
...
Lúc Lâm Ngọc Trúc đến cũng tiêu xã thấy Vương Tiểu Mai đang ở cửa đợi cô, dáng vẻ nhàm chán, cũng đợi bao lâu , ăn cơm nữa.
Khi Vương Tiểu Mai thấy cô, ánh mắt rời rạc của cô lập tức sáng lên, đó chu môi, rầu rĩ : “Sao bây giờ mới đến? sợ cô đợi lâu sốt ruột, nên vội vàng qua đây từ sớm.”
Lâm Ngọc Trúc khẽ trợn mắt: “Vậy cô từ nhà họ hàng qua đây muộn chút. Còn nữa, gì ai nhà ăn cơm xong liền mất, , nè, cô dù thế nào cũng uống miếng nước, chút chuyện phiếm mới nha!”
Có là nhà họ hàng nên cần suy nghĩ gì ?
Vương Tiểu Mai cảm thấy nghẹn lời, Lâm Ngọc Trúc quá ngây thơ , thực sự cho rằng cô nhà họ hàng? Còn ở ăn cơm... ngay cả quán cơm quốc doanh cô còn sợ dám , bây giờ đang đói mốc meo đây nè!
Hai tranh cãi về vấn đề nhiều, chuyện lớn gì, nó ảnh hưởng đến việc hai tiếp tục mua sắm cùng .
Trong tay tiền thể dạo mấy vòng trong cung tiêu xã chứ.
Lâm Ngọc Trúc mua khá nhiều đồ, bây giờ cô ít phiếu công nghiệp, nhất định mua mua mua!
Mấy đồ như đèn pin cầm tay với pin kèm, còn đèn dầu với thùng gỗ đựng nước đều cần mua, may mắn là cung tiêu xã hàng.
DTV
Bấy giờ mùa đông ở phương bắc chẳng rau gì để ăn, đến mùa đông thì đổi qua đổi ăn cải bắp với cà rốt, cho nên mỗi nhà cứ đến mùa thu là muối dưa, cô giả vờ mua một bình dưa muối.
Sau đó lấy phiếu đường mua một cân kẹo cứng, lúc nhờ việc thì đưa hai viên cho dễ chuyện, cô ăn thể mua từ hệ thống, khi hệ thống của cô lên cấp, tiệm đồ ngọt thêm kẹo, bên trong đủ loại kẹo trái cây, kẹo dẻo, kẹo sữa với kẹo mềm, chỉ tiếc chất lượng quá thể đem ngoài bán, chỉ thể để tự ăn cho đỡ thèm.