Nghe tiếng vọng từ trong ống , Lâm Ngọc Trúc nghiến răng, chờ cô về nhà xem.
Cúp điện thoại, thanh toán tiền, Lâm Ngọc Trúc liền ở đó suy nghĩ xem cụ bà nhà cô là .
Lần gọi điện thoại, rõ ràng hài hòa mà.
Lâm Ngọc Trúc suy nghĩ cả nửa ngày cũng nghĩ thông, nghĩ trăm cũng hiểu .
Chuyện về đến lúc thư đó.
Lâm Ngọc Trúc là cho lão Thẩm , lưu loát , đầy một tờ giấy.
Viết cho Lão Thẩm xong mới cho nhà.
Thư cho nhà Lâm Ngọc Trúc vẫn luôn ngắn gọn, cái gì mà tất cả đều đừng nhớ mong.
Rồi ăn ngon ăn mặc ấm, chớ nhớ mong.
Dù chính là mấy câu đó, nhiều hơn một chút, vẫn là địa chỉ của nhà với địa chỉ trường học.
Khi Lâm nhận thư, vội vàng lướt qua cũng nghĩ nhiều cái gì.
Đã gấp thư , nhưng cứ cảm thấy thấy ở giấy còn chút dấu vết.
Lại lấy kỹ một chút, cứ tùy tiện liếc qua như , liền liếc đến nhà ở.
Bà còn thông minh, tìm một cây bút chì tô ở giấy.
Không còn tưởng rằng bà học phác họa nữa chứ.
Cứ như thế, tô đầy một trang giấy, thư mà Lâm Ngọc Trúc cho Thẩm Bác Quận cũng hiện rõ ràng.
Phản ứng đầu tiên của Lâm chính là, Con gái lớn trong nhà như quả b.o.m nổ chậm, cho đầy cả một trang, còn cho nhà mấy dòng ngắn ngủi.
Người già ăn giấm, cũng đến cả một hũ.
Mẹ Lâm nét chữ đến nhà ở một cái.
Xem xong, đầu đều mơ hồ luôn.
Không đến việc lấy nhiều tiền như để mua nhà ở.
Chuyện lớn như cũng thương lượng với bà.
Xong việc còn lấy khác công cụ.
Từ đây, Lâm coi như hiểu rõ, miệng của con gái út là quỷ gạt .
Chỉ cần cô Lý Hướng Vãn cái gì, cô cũng tám chín phần mười.
Mẹ Lâm xem như , ba đứa nhỏ tụ tập ở bên , lá gan thể to tới tận trời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-728.html.]
Từng đứa đều ngoan ngoãn điềm đạm thành thật.
Chuyện thì...
Dù thì Lâm tạm thời để ý tới con gái út nhà nữa.
Không một lời thật, chủ ý còn lớn.
Lâm Ngọc Trúc bên nghĩ cũng tự khó chính nữa, nghĩ rằng qua hai ngày nữa gọi điện thoại là .
Mà chị hai Lâm ở bên đó, buổi trưa về thẳng nhà đẻ.
Vừa cửa liền hô lên: “Mẹ, con về .
Có nhiều cơm hơn chút nào , con đói quá.”
Thấy chị hai Lâm trở về, Lâm vui vẻ.
Ban ngày trong nhà trừ bà và cháu gái , cơ bản còn ai nữa.
Có đôi khi cháu gái lớn cũng ở nhà, Lâm cô đơn.
“Đủ hai con ăn, lấy cho con.”
Chị hai Lâm thuận tay bế lấy cháu gái từ tay Mẹ Lâm.
Rời khỏi cái ôm của bà nội, đứa nhỏ còn vui.
Bèn òa oe oe, lòng Lâm mềm nhũn ôm trở về, với chị hai Lâm: “Con rửa tay tự lấy .”
Chị hai Lâm: ...
Hiện giờ ngay cả đứa nhỏ cũng yêu chiều hơn cả cô .
Vừa cam chịu rửa tay : “Hôm nay em ba gọi điện thoại tới, con một lượt những lời cho nó .”
Mẹ Lâm sửng sốt, nghi ngờ : “Mẹ cái gì?”
Chị hai Lâm thần sắc ngẩn với Lâm: “Không khi nó gọi điện thoại về, cần tìm , bảo nó đừng về nhà hả.”
Mẹ Lâm xong liền gấp lên “Con như với em gái con?”
Thấy Lâm hung dữ, chị hai Lâm yếu ớt gật đầu, lẩm bẩm : “Không ...”
DTV
Thực may, khuỷu tay của chị hai Lâm ăn một cái tát, suýt chút nữa đuổi ngoài.
Chị hai Lâm vùi đầu ăn cơm, bộ quá trình Lâm càm ràm.
Hung hăng ăn hai bát cơm nhị mễ[1].
[1]Là món ăn nấu từ nguyên liệu chính là gạo, hạt kê, cẩu kỉ trộn với .