Có một điểm Lâm Ngọc Trúc cũng sai, cách đến ngày thi đại học càng gần, thần sắc của Vương Tiểu Mai trở nên căng thẳng hơn.
Trước đây rảnh rỗi liền gửi thư qua với Lý Bàn Tử, hiện giờ mỗi tháng một , ý là lỡ dở việc ôn tập.
Còn Lâm Ngọc Trúc suy nghĩ sâu xa một chút, lúc thư cho Thẩm Bác Quận, thầm bày tỏ một chút, cần học theo Vương Tiểu Mai với Lý Bàn Tử, để chuyên tâm học tập .
Mở đầu thư hồi âm của Thẩm Bác Quận liền hỏi cô chân thương , nghiêm trọng , tại với .
Bảo cô trong thời gian dưỡng thương đừng thư cho , còn gửi bưu điện, cứ dưỡng thương thật , hẵng liên lạc.
Nói ôn tập , thư từ qua hề chậm trễ, còn nhạo Bàn Tử bởi vì quyết định của Vương Tiểu Mai mà đau buồn nhiều ngày, ngày ngày mong ngóng thư của vợ.
Thế ngược chậm trễ việc ôn tập.
Lâm Ngọc Trúc đến đây, hiểu ý trong lời của Thẩm Bác Quận .
DTV
Chậc một tiếng, đầu liền hỏi Vương Tiểu Mai: “Chuyện trẹo chân cô với Bàn Tử hả?”
Vương Tiểu Mai gật đầu: “Một ngày cũng chả gì để , chuyện của cô mới mẻ, liền đấy luôn.”
“Hừ, cô kể chuyện cô ngã xuống giường .”
“Nói mà.” Vương Tiểu Mai chớp chớp mắt, đó : “Bàn Tử nhà đau lòng quá trời.”
Lời khiến cho Lâm Ngọc Trúc nổi một tầng da gà.
Lại đầu thư cho Thẩm Bác Quận đủ kiểu cổ vũ.
Lưu loát nửa trang giấy, tự thấy phục bản luôn, đến chứ.
Lại đến chân thương nghiêm trọng, khiến phân tâm nên .
Hiện giờ thể vứt gậy , cách ngày lành còn xa nữa.
Rồi về một chuyện vui khác, liền kết thúc.
Lại Thẩm Bác Quận nhận thư, khi mở xem, một thời khắc nào nóng lòng về nhà như lúc .
Đợi ngày khỏi hẳn, Lâm Tam Hán cô trở về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-795.html.]
Đứng ở giữa phòng kí túc, ngửa mặt lên trời , cực kì vui sướng.
Du Thư Hoa và Phan Phượng Quyên: ....
Đứa nhỏ khả năng là nghẹn đến ngốc luôn , mặc kệ cô .
Sau khi Lâm Ngọc Trúc khôi phục tự do một nữa, liền lén Lâm lái xe ba bánh ngoài.
Mẹ Lâm thấy xe ba bánh trong sân mất còn dọa giật nảy , tưởng rằng ai trộm mất.
Vừa định tìm con gái út, tìm khắp nhà thấy , hỏi Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai một chút.
Hai đều lắc đầu.
Mẹ Lâm đầu đầy vạch đen, ngay tại chiếc xe ba bánh còn nữa.
Miệng mắng mỏ: “Chân dưỡng thương cho tử tế, cứ lung tung khắp nơi.”
Suốt thời gian Lâm Ngọc Trúc dưỡng thương, đều là Lâm Lập Dương đến nhà các cô đnag tu sửa để tiến trình.
Hôm nay vết thương khỏi, Lâm Ngọc Trúc liền thuận tiện xem một chút, xem còn cần thêm chút vật liệu nào nữa .
Đi đúng lúc gặp ông Dương qua đây.
Ông Dương thấy cô lái xe ba bánh thì nhíu mày, : “Chân của cháu dưỡng thương cho , việc gì ngoài nhảy nhót cái gì.
Ông thấy em trai cháu là một việc chắc chắn, chuyện căn nhà giao cho cũng giống mà.
Sao? Không yên tâm hai ông cháu ông hả.”
Lâm Ngọc Trúc hì hì : “Ông, ông thật là, rõ ràng là quan tâm, giống như mắng .
Đây là lâu ngày gặp, thấy nhớ nên thăm các ông .
Còn nữa, cháu đều sắp nghẹn đến điên .
Muốn ngoài dạo.”
“Thương gân động cốt một trăm ngày, thương thế chân còn dưỡng khỏi, liền dễ trẹo chân.” Ông Dương chân thành .