Nếu như ở hậu thế, cô thể nhiệt tình ôm một cái để bày tỏ niềm vui thể kìm nén .
ở thời đại , Lâm Ngọc Trúc ngoại trừ khúc khích thì chỉ thể ngây ngô thôi.
Nếu như thời tiết ở chỗ đang độ trời xuân tháng ba thì bên đang độ tháng chạp giá rét.
Tâm trạng tràn đầy vui mừng của Vương Tiểu Mai biến mất khi thấy cha và em trai của .
Mẹ Vương nét khá giống Vương Tiểu Mai thấy bộ mặt của con gái, ánh mắt sắc lạnh cô : "Con thái độ gì thế. Mấy năm nay trở về nhà một chuyến, bôn ba tới thăm con mà con thái độ thế . Ngay mặt con rể mà con ngại chứ."
Vương Tiểu Mai mím môi, : "Sao tới."
"Nếu như thông gia thông báo rằng con thi đậu đại học, còn đấy. Con thử , chuyện vui thế con với nhà một tiếng, con đang nghĩ gì thế hả. Chỉ con thi đậu đại học, cũng là trường đại học nào, cho nên chỉ thể tìm con rể. Con còn hiếu thảo bằng Hồng Quân nữa, dọc đường bọn họ chăm sóc và cha con chu đáo, con . Vừa thấy lạnh mặt. Không , còn tưởng là kẻ thù đấy.”
Vương Tiểu Mai liếc em trai và cô gái bên cạnh, cũng đoán phận của đối phương.
Mím môi, hít sâu vài cái, lúc mới chậm rãi : "Đưa thư trúng tuyển cho con , con dẫn tới khách sạn thuê phòng."
"Tới khách sạn gì, Hồng Quân , các con mua nhà ở đây. Ai u, vẫn là con rể bản lĩnh, mua nhà ở thành phố lớn là mua luôn." Mẹ Vương .
Cha Vương một bên lên tiếng, chắp tay đ.í.t trầm mặt, đánh giá cảnh xung quanh.
Từ tướng mạo thể nhận là dễ sống chung.
Em trai nhà họ Vương và em dâu tò mò len lén Lâm Ngọc Trúc.
Cảm khái, một lạnh lùng cả đoạn đường, khi mặt cô gái dịu dàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-823.html.]
Nhất thời cảm thấy tò mò về Lâm Ngọc Trúc.
Vương Tiểu Mai nghĩ tới Lý Bàn Tử chuyện mua nhà cho nhà cô , bực liếc mắt .
Ngay cả chuyện gầy xuống cũng thể khiến cô vui mừng.
Cha nhà là thế nào chẳng lẽ cô còn , thấy căn nhà thì nhất định sẽ ở , chừng còn ép cô để căn nhà cho em trai.
Nghĩ tới thôi bực .
Lại nghĩ đến hai chị em Thi Chiêu Đệ, Vương Tiểu Mai cảm thấy cũng chẳng chỗ nào để .
Mà gương mặt nhỏ nhắn của Lâm Ngọc Trúc trở nên lạnh lẽo, trừng mắt lạnh lùng Vương Tiểu Mai, cả giận : "Vương Tiểu Mai, đây là ý gì? Chẳng cô căn nhà của cô trong một thời gian ngắn sẽ ở ? Chẳng cô chỉ chừa một căn phòng trống để cô và Lý Bàn Tử ở trong một tháng là ? mà nộp tiền thuê bốn năm đấy. Cha , hai đứa em trai đều đang ở đó, cha cô tới thì cũng thể nào đuổi bọn họ ngoài chứ. thẳng luôn, căn nhà thể nhường. Trừ phi cô bồi thường cho gấp đôi tiền thuê. Nếu còn lâu mới dọn ." Nói xong, tức giận Vương Tiểu Mai.
DTV
Cảm thấy lời còn đủ ác, Lâm Ngọc Trúc : "Ngày hôm nay nếu như cô dám như thế, giao tình nhiều năm qua của chúng cũng mất, tuyệt giao."
Vương Tiểu Mai mờ mịt Lâm Ngọc Trúc, đó ánh mắt sáng lên, cô hiểu.
Thẩm Bác Quận phản ứng , ngẩng đầu lên, khí lạnh tỏa Lý Bàn Tử: "Bàn Tử, là em thì giữ lời, nếu cũng cần thiết tiếp tục qua nữa."
"Thật đáng ghét, tâm trạng cũng mất hết , Thẩm, chúng ." Nói xong, nháy mắt Thẩm Bác Quận, xoay rời .
Lúc xoay định , Lâm Ngọc Trúc nở nụ tươi tắn, gương mặt đỏ hồng.
Anh Thẩm nhà cô đúng là việc.
Mẹ Vương trợn mắt há mồm cảnh tượng , hiểu vấn đề chút hiểu, chỉ Lâm Ngọc Trúc mắng cô.
Bị Vương Tiểu Mai kéo , mất hứng : "Mẹ đừng loạn thêm nữa. Nhà của con để cho bọn họ thuê . Cha tới đó gì chỗ ở."