Chị hai Lâm từ chức, chủ nhiệm mới tới thì vô cùng mong đợi, chỉ là trong lòng hoảng.
Ngay mặt nhiều cấp đầy một phòng tiện cái gì, ha ha kéo khỏi phòng việc, giống như tận tình khuyên nhủ: “Tính tình con bé cũng quật cường quá, sống trong nhà cũng còn những chuyện sứt đầu mẻ trán, huống hồ là công việc. Cô từ chức chỗ nào ? Đừng vì tiền mà mờ mắt. Cô thật sự từ chức là trong nhà tới thế là tính thế nào? Nếu như tìm thế, bên tuyệt đối sẽ khó. Cũng tới đây , dứt khoát thẳng luôn: yêu cầu nghiêm khắc với cô là vì trọng dụng cô.”
DTV
Chị hai Lâm mới thèm tin những lời điêu toa , hừ hừ : “Mong là bà lời giữ lời.” Nói xong, phất tay áo thoải mái rời .
Làm cho chủ nhiệm nín nhịn mà phát lời nào .
Chị hai Lâm vui vẻ còn tới Cung Tiêu Xã tìm chị cả nhà .
Cũng nhiều , chị hai Lâm ở quầy bán hàng cùng với chị cả.
“Về lúc nào , báo , cha chúng ở đó thế nào ? Lập Dương và Ngọc Trúc ?” Chị cả nhà họ Lâm hỏi với vẻ mặt quan tâm.
Bình thường gửi thư báo tin mừng báo tin buồn, tóm là trong lòng vẫn chút yên tâm.
“Rất .” Chị hai Lâm với vẻ mặt vui mừng hớn hở, đó kéo chị cả Lâm bắt đầu thì thầm, bây giờ thì cũng nhỏ giọng chuyện, kể đại khái chuyện xong, cuối cùng còn quên dặn dò: “Mẹ chúng , đừng vội khoe khoang chuyện với thích trong nhà.”
Chị cả Lâm buồn em hai nhà , trêu chọc : “Em cho rằng ai cũng mắt như em .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-855.html.]
Chị hai Lâm dẩu miệng, âm dương quái khí : “Phải , chị hiểu tâm tư chúng nhất. Mấy là nhiều mắt nhất ở trong khu gia thuộc . Nếu thì chúng cũng yêu thích mấy nhất, em ngu ngốc chính là cưng chiều.”
Chị cả Lâm lười cãi với em hai nhà , dặn dò: “Ở bên thì em lời chút, đừng cãi lời , nếu như để tức giận hại tới sức khỏe thì chị sẽ tha cho em .”
“Cóc lúc nào em chúng tức giận chứ, hiếu thảo nhất trong nhà chính là em đó. Lần mà chuyển hộ khẩu thì còn , hóa hộ khẩu của cả nhà cả đều ở trong nhà chúng .” Chị hai Lâm hừ lạnh .
“Chị chuyện , đơn vị cả phân nhà cho, nên chuyển hộ khẩu . Cũng là chuyện lớn lao gì nên chúng cho các em.” Chị cả Lâm ở bên cạnh giải thích.
Chị hai Lâm hừ một tiếng, : “Chị cả, hai ngày nữa là em , em sẽ tới chỗ cả , chẳng thích gặp hai bọn họ. Chuyện ở Kinh Đô chị đừng cho nhà , ban đầu ghét bỏ Lập Dương ? Vậy thì cứ ghét bỏ , đừng mà xán gần , bớt cãi vui cho chúng tức giận .”
Biểu cảm của chị cả nhà họ Lâm trầm xuống, bất đắc dĩ gật đầu, : “Biết .”
“Ha ha, chị cả, chúng em đều hết, để chị cô đơn bao, là cũng thủ đô phát triển . Em tính toán chút, chỉ trông cậy tiền lương của chị thì c.h.ế.t đói, cả đời chúng cũng chẳng phất lên nổi. Bây giờ tình thế khác xưa, chỉ cần dám thì sẽ hy vọng giàu lên.” Chị hai Lâm giật dây.
Mắt chị cả Lâm lóe lên hai cái, động lòng, đó lắc đầu một cái, : “Sợ là khó khăn, các em thể dẫn theo nhà chồng, nhưng nếu bọn chị thì cha chồng của chị tính . Nếu chỉ mỗi chị và rể em , yên tâm về hai ông bà ở nhà, với , bây giờ công việc của đang định. Hơn nữa, trong bụng chị em bé, chịu nổi giày vò. Còn nữa, em rể tay nghề thể mở nhà máy, nhưng chị và rể em cái gì?”
Chị cả Lâm những lời , nhất thời cảm thấy nản chí, tính khí chị cả nhà thì , chỉ là tính tình quá , can đảm việc lớn.
Những lời nên đều hết , cũng ở lâu nữa, về thẳng nhà chồng.
Chị hai Lâm và rể định lặng lẽ rời , thông báo cho những thích nhà họ Lâm bên , khi bàn giao công việc cho khác còn hỏi nhà chồng thử xem ai mua .