Có lúc những quá xử lý việc sẽ cho khác áp lực lớn hơn chút, thí dụ như Thẩm Bác Quận, vé giường của cả một đại gia đình đều là tìm quan hệ mua về, đường những việc như rót nước, lấy cơm, chỉ cần mắt thấy là sẽ tranh bộ.
Làm cho Lâm khen ngợi hết tới khác.
Chuyện Dương Liễu áp lực vô cùng lớn, tìm chút việc để biểu hiện một chút nhưng chẳng thể chen tay nổi.
Lâm Ngọc Trúc cũng dở dở , nếu như Thẩm mà còn tiếp tục mắt như nữa thì mấy tiểu bối các cô sẽ so sánh tới c.h.ế.t mất thôi.
Chờ khi cơm nước xong, Thẩm Bác Quận còn rửa hộp cơm, Dương Liễu vội vàng chồng hộp cơm lên rửa.
Mẹ Lâm nhanh chóng ngăn cản, : “Tiểu Liễu, cháu đừng động , để Lập Dương rửa .”
Mẹ Lâm hạ lệnh, Lâm Lập Dương lập tức dám chậm trễ nhận lấy hộp cơm từ trong tay Dương Liễu rửa.
Đợi khi Dương Liễu Lâm kéo xuống, : “Sau lập gia đình thì thể việc gì cháu cũng tự , nuông chiều hư sai bảo nổi nữa, đừng giống như dì, săn sóc cả một đời, ngay cả một bát mì sợi cũng .” Nói xong, liếc cha Lâm một cái.
Dương Liễu và Thẩm Bác Quận ý mặt chữ.
Lâm Ngọc Trúc và cha Lâm hiểu rõ trong lòng như gương sáng, Lâm đang móc cha Lâm.
Cách nhà càng gần cụ bà càng thích đào bới nợ cũ lên, Lâm Ngọc Trúc nháy nháy mắt với cha Lâm, cha Lâm phản ứng con gái, cảnh sắc vội vàng trôi qua ngoài cửa sổ mà lời nào.
Trong niên đại , những ngôi nhà trong tầm mắt thấy đều rách nát, nhưng bầu trời xanh thăm thẳm, hai cha con bộ như hiểu gì hết cùng ngắm cảnh sắc ngoài cửa sổ.
Dương Liễu bên ngoan ngoãn khôn khéo : “Dì, cháu và Lập Dương sẽ cùng việc nhà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-873.html.]
Mẹ Lâm một tiếng, nắm lấy tay Dương Liễu, ôn hòa : “Chỉ cần các cháu sống cuộc sống gia đình của riêng thật rực rỡ vui vẻ, náo náo nhiệt nhiệt, đánh, cãi là . Bọn dì đều loại thích bới móc, Lập Dương chỗ nào đúng, cháu mà quản nó thì cứ đến tìm dì, dì sẽ nó.”
Dương Liễu mỉm gật đầu.
DTV
Nhân lúc chú ý tới, Lâm Ngọc Trúc ghé bên tai Thẩm Bác Quận nhỏ giọng : “Anh, em cũng bắt nạt quá .”
Nhìn thấy vẻ hài hước nồng đậm trong mắt Lâm Ngọc Trúc, Thẩm Bác Quận đắm chìm trong đó một tiếng.
Hai mắt đưa mày một hồi.
Bởi vì là giường , khi xuống xe lửa, tinh thần của cả nhà đều .
Cả nhà khỏi trạm xe lửa cũng thấy một ai tới đón bọn họ, vẻ mặt Lâm vẫn như thường, nhưng đáy mắt lóe lên một tia mất mát, Lâm Ngọc Trúc đều thấy ở trong mắt, kéo bà : “Có thể là đều bận rộn, khi chị cả còn đang ở nhà chờ chúng kìa.”
Mẹ Lâm một tiếng, : “Chúng cũng chẳng là cụt tay cụt chân, cũng nhất thiết cần chúng nó đón.”
Thấy bà tự an ủi xong, Lâm Ngọc Trúc nhiều lời về đề tài nữa.
Cả nhà náo nhiệt trờ về nhà, gặp bà con hàng xóm, còn cố ý dừng trò chuyện đôi câu, nhà họ Lâm dẫn con dâu và con rể tương lai về gặp thích, còn ít lời chúc mừng.
Nhất thời, ở cửa nhà họ Lâm náo nhiệt, Lâm dở dở : “ mới trở về còn thể chạy , thời gian thì trong nhà chúng trò chuyện một lúc .”
Đang là mùa đông giá rét, ở cửa trò chuyện quả thật là thích hợp, huống hồ cả nhà mới xuống xe lửa, khách sáo đôi câu liền giải tán.
Cửa nhà khóa, vẻ mặt Lâm vui mừng, mở cửa thấy con gái cả đúng lúc từ trong nhà, chuẩn cất ga giường, chăn phơi khô dây phơi.
Lâm Ngọc Trúc vội vàng qua cất giúp, cất : “Chị, chị đang mang thai, đừng việc nặng, cứ để em .”