Lâm Ngọc Trúc nắm lấy một nắm hạt dưa, cắn tanh tách, cắn đến nỗi đầu của Lâm đều chút loạn.
Còn Lâm Ngọc Trúc hì hì : “Mợ, việc thu phế phẩm quả thật kiếm tiền, chỉ là khổ một ít, mệt một tẹo, thanh danh một chút. Mới đầu cần đầu tư chút ít, đó hồi vốn , so với ở đơn vị thì kiếm nhiều hơn một chút, cũng khá ạ.”
Vẻ mặt của mợ Lâm suy tư một chút, tưởng nhầm rằng việc thu phế phẩm so với công việc chính thức chỉ kiếm nhiều hơn “xíu xiu”, liền thầm trong lòng: thế thì tính toán xem, đây chỉ là kiếm hồi còn trẻ, chờ già nổi nữa, há chẳng một chút để dưỡng lão cũng .
Họ hàng những lời , về Dương Liễu, cảm thấy Lâm Lập Dương đây là kiếm món hời lớn , mèo mù đụng chuột c.h.ế.t hốt cô gái ở Kinh Đô.
Nên khỏi trêu ghẹo một phen.
Chọc cho hai vợ chồng son suýt chút nữa chống đỡ nổi.
Quan tâm bên xong quan tâm đến Thẩm Bác Quận.
Họ hàng tụ tập với chính là như , về cơ bản hề lựa lời, hỏi gì liền mở miệng hỏi, cũng nghĩ xem thích hợp .
Chẳng bao lâu liền hỏi qua một lượt bối cảnh gia đình của Thẩm Bác Quận, thấy Thẩm Bác Quận một khí chất giống thường, trong lòng thầm : Lâm Ngọc Trúc mới thật sự là tìm , giăng lưới bắt con cá to.
Chỉ dựa phận là con cháu cán bộ cao cấp, đủ khiến cho họ hàng đỏ mắt.
Tị lương phụ viêm[1] hoặc ít hoặc nhiều đều sẽ trong nhân tính, tiêu điểm của họ hàng lập tức tụ hội Lâm Ngọc Trúc và Thẩm Bác Quận.
DTV
[1]Nghĩa là tránh xa những quyền thế, đu bám những quyền thế.
Toàn những lời ý , mợ Lâm lớn giọng : “Ngọc Trúc, cha cháu trông cậy cháu .”
Lâm Ngọc Trúc đôi vợ chồng thật sự sắp cưới một cái, với mợ Lâm: “Mợ thể như thế , mấy đứa con bọn cháu đây đều hiếu thuận cả. Nói thì bọn cháu trở về, từ trong ngoài của ngôi nhà đều là chị cả và rể cả dọn dẹp hết, từ lúc chị hai và rể hai của cháu tới Kinh Đô, mỗi tuần đều xách theo chút đồ tới hiếu kính cha cháu đấy ạ.” Nói đến đây, Lâm Ngọc Trúc cả và chị dâu của một cái, l.i.ế.m môi.
Hai vợ chồng cả và chị dâu lập tức thấy hổ thể nào hổ hơn.
“Anh cháu và chị dâu cũng tồi.” Đến cả và chị dâu cả Lâm Ngọc Trúc cũng chỉ thể khô khan một câu như .
Sau đó : “Thực Dương Liễu nhà chúng cháu là lợi hại nhất, tổ tiên nhà em chính là việc ở trong cung, văn hóa gia tộc trải dài từ xa xưa đó. Chỉ đến tẩu thuốc của ông Dương hút thôi, đều là đồ vật tầm thường, ánh mắt của ông cụ cực cao siêu, thứ đồ nào , thứ đồ nào bình thường, cái là thể . Nếu như Lập Dương học tập theo ông cụ nhiều hơn, thì cuộc đời cũng chẳng lo gì nữa. Cha cháu cũng thể nhờ.” Lâm Ngọc Trúc hì hì đáp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-880.html.]
Dưới ánh mắt qua đây của họ hàng, Dương Liễu thẹn thùng , đỏ mặt cúi đầu xuống.
Thân phận là con cháu cán bộ cao cấp của Thẩm Bác Quận lập tức còn hấp dẫn đến nữa.
Dù quan cũng cách bọn họ xa.
Các họ hàng càng tò mò đồ vật nào thì coi là đồ hơn.
Lâm Ngọc Trúc cắn hạt dưa nữa, chuyên tâm phổ cập cho mấy họ hàng giá trị mai của mấy thứ như đồ gia dụng lâu năm, ấm tử sa, đồ chơi văn hóa.
Họ hàng thì trừng mắt há hốc mồm, mợ Lâm đảo tròng mắt, : “Thế vàng với bạc cũng tăng giá ?”
Lâm Ngọc Trúc gật đầu.
Các họ hàng , ánh mắt Dương Liễu trở nên khác biệt.
Kéo lấy Dương Liễu bắt đầu ngóng thật kĩ.
Dương Liễu dù gì cũng gia đình hun đúc, liền nhẹ giọng một chút.
Chỉ với vài câu , đủ để hù dọa các họ hàng.
Ánh mắt dời , cái lưng ưỡn thẳng tắp của Thẩm Bác Quận cuối cùng cũng thả lỏng mấy phần, thầm thở một .
Lâm Ngọc Trúc , đúng lúc đối phương cũng qua, cô nhoẻn miệng , tả xiết.
Trước giờ chị dâu cả Lâm là luôn những họ hàng nịnh hót, hôm nay lạnh nhạt.
Vẻ mặt phức tạp tả nổi, Dương Liễu cứ như chúng tinh phủng nguyệt, bao nhiêu ghen ghét, nhưng cũng chút thoải mái cho lắm.
Lâm Ngọc Trúc thờ ơ lạnh nhạt, lắc đầu cảm thán, từ xưa đến nay chồng nàng dâu, chị dâu em chồng đa phần hòa thuận, giờ tiểu tâm tư giữa chị dâu và em dâu cũng nhiều phết.
Đàn bà con gái, khó khăn quá~.