Thân thế như , đáng buồn, đáng thẹn, đáng hận đáng thán, vẫn luôn là điều cô nhắc đến nhất.
Lâm Ngọc Trúc duỗi tay khẽ vỗ Lý Hướng Vãn tỏ vẻ trấn an, lời hôm nay chắc hẳn là bí mật về thế của Lý Hướng Vãn, trong sách hề nhắc tới.
“Đều qua , cô còn . ở bên cô, luôn luôn ở bên.” Lâm Ngọc Trúc ở ánh trăng m.ô.n.g lung kiên định .
Một một nơi đất khách, cứ tới ngày lễ nhớ .
Mà cô chính là “” đặc biệt nơi dị thế của cô .
Lý Hướng Vãn dựa đầu lên vai Lâm Ngọc Trúc khỏi gật đầu, nước mắt lướt qua, rơi xuống quần áo, thấm ướt một mảng.
“Ấy , quần áo, quần áo của , thôi đừng cảm động nữa nhé, nửa đêm còn về lấy quần áo . Thế là , là nghiên cứu Hồng học là cô nghiên cứu Hồng học . Bộ dạng thương cảm , nếu như gả thì nuôi cô là .”
Lý Hướng Vãn lau nước mắt, một chút tâm trạng thương cảm đều chẳng còn nữa, hừ lạnh một tiếng, về giường ngủ tiếp.
Lâm Ngọc Trúc ngáp một cái cũng về giường.
Trước khi ngủ, Lâm Ngọc Trúc : “Lý Hướng Vãn.”
“Hử?”
“Lời hôm nay của , mỗi một câu đều là nghiêm túc.”
“Ừ.”
DTV
Cuộc đối thoại hôm đó của hai , thứ ba .
Mẹ Lâm bận bịu chuyện cưới hỏi của con gái nuôi và con gái ruột, Thẩm bận bịu bên phía chút út Thẩm và Thẩm Bác Quận, hai nhà thông gia đúng là tuyệt.
Một lo cho hai, bận thôi .
Lâm Ngọc Trúc bên cũng nhàn rỗi, khi thu ngọc bắt đầu thu tranh chữ, lăn lộn như , khiến cho bác Dương líu cả lưỡi.
Thực chút hâm mộ, đó bàn bạc một chút với bác gái Dương, mỗi tháng cũng bỏ ít tiền, thu chút đồ nhỏ.
Tuy rằng Lâm Ngọc Trúc trong nghề, nhưng gì tiểu hệ thống cũng thể nhắc cho, cứ thế thu mấy bức tranh, nhảy tung tăng cầm tới tìm bác Dương kiểm định một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-914.html.]
Bác Dương từng bức một, gật đầu : “Có hai bức tuy là cao phỏng[1], nhưng treo tường cũng tính là mất mặt. Còn đều là hàng thật.”
[1]Hàng giả mang tính mô phỏng cao
Lâm Ngọc Trúc bức vẽ của Trịnh đại gia trong đó, quyết định đem bức vẽ tặng cho Tô mỹ nhân.
Số còn đều treo lên tường nhà , ha ha, gì cô cũng là một thành viên trong giới văn học, khỏi văn nhã một chút.
Cuộc sống trôi qua phong phú, trong công việc Diệp Lão giúp đỡ, Lâm Ngọc Trúc kết bạn với ít trong nghề, vòng quen quả thật dần rộng .
Trong tình cảm, Lâm Ngọc Trúc và Thẩm Bác Quận tình ý , hận thể hóa thành con bướm tung tăng bay lượn.
Cuộc sống cứ thế vút qua tới ngày cưới của Lý Hướng Vãn.
Mẹ Lâm đích vấn tóc cho Lý Hướng Vãn, bộ tóc đen dày cài một cây châm kim phượng tua rua vô cùng độc đáo.
Mẹ Lâm với cô con gái mặt như hoa đào, xinh rạng rỡ ở trong chiếc gương trang điểm: “Mẹ nuôi mắt bằng các con, cũng chỉ thích vàng, thích bạc thôi.
Đây là đặc biệt tìm thợ để , coi như là nuôi thêm của hồi môn cho con.”
Hai mắt của Lý Hướng Vãn ươn ướt: “Cảm ơn .”
Mẹ Lâm sờ đầu của Lý Hướng Vãn, mặt tràn đầy yêu thương: “Ừ.”
Tân lang dẫn theo một nhóm bạn vô cùng náo nhiệt đến đón tân nương, thấy bộ dáng căng thẳng đến toát mồ hôi của Lý Hướng Bắc, Lâm Ngọc Trúc đều ngại khó Lý.
Cứ như thế để cho tiểu tử nhà họ Lý cuỗm mất Lý mỹ nhân của cô.
Mã Đức Tài là em trai của nhà đẻ đưa tân nương.
Tô Thanh Hoa là bên nhà trai, dẫn nhà gái đến nơi tổ chức tiệc cưới.
Ngày hôm đó, hôn lễ tổ chức linh đình, náo nhiệt, cũng ôn hòa.
Mẹ Lâm và cha Lâm là cha của bên nhà gái, rơi nước mắt gả con gái .
Nồng đậm hương vị tình , nồng đậm sự ngọt ngào.