Từ khi một trận ngày hôm đó, nỗi buồn khổ dồn nén trong lòng Tiểu Ngọc Trúc đều phát tiết hết ngoài.
Cô nghĩ, tìm , thì sống thật .
Dưới sự kiên trì của Tạ Du, Tiểu Ngọc Trúc tiến thành một loạt kiểm tra sức khỏe, câu trả lời là, vấn đề gì.
Đề nghị, tới khoa thần kinh.
Tạ Du: ...
Tới khoa thần kinh, bác sĩ cũng khám gì cả, đề nghị tới tìm bác sĩ tâm lý để giải tỏa tâm trạng, gặp áp lực gì quá lớn .
Tạ Du: ...
Chờ khi hai khỏi bệnh viện, Tạ Du hỏi: “Lâm Ngọc Trác, cô đang đào hố ? Lừa gạt đúng ?”
Tiểu Ngọc Trúc: ...
Tạ Du vẫn thông minh, cô đang lừa gạt ?
Nhìn cô ngốc mắt, Tạ Du tức giận về phía , tự đánh một cái tay , cho mày mở cửa mà chú ý .
Sau khi tâm tình định , thỉnh thoảng Lâm Ngọc Trúc sẽ cùng bàn uống suy nghĩ nhân sinh với Tạ Du.
Tạ Du thì suy nghĩ nhiều hơn về việc sẽ ký hợp đồng với ai.
Còn Tiểu Ngọc Trúc nghĩ xem cô nên tìm công việc gì.
Tạ Du vẻ mặt trầm lắng cau mày của cô ngốc, vui vẻ : “Thật sự là em nhớ gì ?”
Tiểu Ngọc Trúc gật gật đầu.
“Vậy chuẩn tìm công việc gì?”
Tiểu Ngọc Trúc lắc lắc đầu, về phía di ảnh bàn thờ: “Em thăm bọn họ.”
Tạ Du các trưởng bối, : “Vậy thì thôi.”
“ mà, em nhớ, bọn họ...” Mộ phần ở .
Tạ Du:...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-958.html.]
Thời khắc , thật sự tin cô ngốc nhớ chuyện gì cả.
Hai đồng tâm hiệp lực lục tung nhà họ Lâm để tìm kiếm đầu mối, đó thật sự tìm đầu mối liên quan.
Tạ Du lái xe dẫn tới mộ phần, hai tìm kiếm trong những mộ phần của khuất.
Rốt cuộc cũng tìm , đợi khi Tiểu Ngọc Trúc thấy cha của chị Ngọc Trác, Tạ Du thức thời rời .
Hôm đó Tiểu Ngọc Trúc nhiều lời trong lòng với hai vị trưởng bối, đột nhiên tâm trạng hơn nhiều, nhiều.
Trên đường trở về, Tạ Du : “Anh định ký hợp đồng với một mới, đợi ký xong, là em tới trợ lý cho nhé? Việc cần trình độ, kỹ thuật lớn lao gì, chút mắt là .”
Tiểu Ngọc Trúc ngoan ngoãn gật đầu, : “Cảm ơn.”
“Ha, đều là ... hàng xóm, đừng khách sáo, với ít nhiều gì thì cái đầu của em cũng chút liên quan tới .” Tạ Du ngượng ngùng .
Tiểu Ngọc Trúc với vẻ mê mang: “Có liên quan gì tới ?”
“Không em là khi va thì choáng váng .”
Tiểu Ngọc Trúc lắc lắc đầu, : “Không , lúc chóng mặt mà.”
“Hả.” Tạ Du tự nghẹn họng hồi lâu, khoa trương : “Cô ngốc, con em cũng tệ lắm, là trách lầm em. Em yên tâm, thiện lương, đợi tới khi trí nhớ em khôi phục, trai sẽ bảo vệ em.”
Tiểu Ngọc Trúc toét miệng một tiếng, : “Cảm ơn trai.”
DTV
Giọng mềm mại dịu dàng cho Tạ Du bỗng sặc một cái: “Em hợp gọi là trai , gọi là Tạ .”
“Được, Tạ.” Giọng vẫn mềm mại dịu dàng như cũ.
Tạ Du xuýt xoa shh một tiếng: “Cô ngốc, thật thì lúc em chuyện vô cùng .”
Tiểu Ngọc Trúc: ...
Cứ như , tạm thời Tiểu Ngọc Trúc trợ lý cho Tạ Du .
Thật thì cô vẫn cảm thấy Tạ Du nghiêm túc cho lắm, khi chuyện cũng chút lực lắm.
chờ khi thật sự dẫn cô tới công ty, phòng việc cũng hình dáng, hoài nghi trong lòng Tiểu Ngọc Trúc phai nhạt mấy phần.
Khi cô bé ở quầy lễ tân dáng cao gầy, trang điểm xinh thấy Tạ Du, như cây cối tắm gió xuân, cung kính : “Tổng giám đốc Tạ.”
“Ừm, giới thiệu chút, vị là Tiểu Lâm, sẽ là trợ lý của nghệ sĩ.”