"Ngươi! Ngươi thứ tà ma ngoại đạo , dám bắt nạt thê tử ,  liều mạng với ngươi!"
Ta  chễm chệ   Diệp lão thái, bên cạnh là Ngô thị, trong khoảnh khắc Diệp lão đại lao tới,  giơ một chân lên, chặn trán ông  . Sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của ông ,  túm lấy cổ áo ông , hai tay trái  cùng lúc tát cho ông  tám trăm cái bạt tai.
Haiz, cuộc đời, thật sự là cô đơn như tuyết.
7
Người nhà họ Diệp, từ  xuống , mỗi  đều ăn của  tám trăm cái bạt tai.
Ngay cả con ch.ó nhà họ Diệp nuôi, cũng   đá hai cái.
  thể  dù  cũng   trọng thương,   một trận náo loạn,   dựa  cơn tức giận lúc mới xuyên qua. Lúc   mệt  đói  lạnh,   chút  chống đỡ nổi nữa.
Ngồi   Diệp lão thái,  chỉ  đại bá mẫu Ngô thị: "Ngươi ! Chuẩn  đồ ăn cho bản đại tiên,  là rượu ngon món ngon!"
Mẫu  của nguyên chủ Lý thị thật sự là  nhu nhược,   liền sưng nửa mặt : "Để  ..."
Ta trừng mắt một cái.
"Bản đại tiên gọi ngươi ? Sang một bên ! Đồ vô dụng!"
Lý thị ủy khuất  thút thít, chui  lòng Diệp lão tam: "Phu quân, hu hu hu hu..."
Ngô thị    chứng kiến uy lực của , lúc  cũng  dám chọc giận , vội vàng chạy đến nhà bếp nấu cơm. Diệp Băng Nhi sợ   tát, cũng  theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-tieu-thuyet-dien-van/4.html.]
Hai mẫu tử  ở nhà  thường xuyên xuống bếp, nhưng   đồ ăn ngon giấu ở .
Diệp lão thái thấy Ngô thị lấy từ trong tủ  một miếng thịt heo, lập tức kêu gào thảm thiết.
"Ngô thị! Ngươi đồ đáng chết! Dám động  thịt heo của lão nương! Sáng nay  mới  mua, đó là đồ ăn mặn nửa tháng của cả nhà đấy!"
Bà  dọa đến mức Ngô thị run lẩy bẩy, dùng ánh mắt cầu cứu  .
Ta  lạnh: "Ồ, cả nhà ăn thịt, chỉ  tiểu nha đầu   ném  chuồng bò chịu đói chịu rét  ? Nấu hết , bản đại tiên  ăn thịt kho tàu! Còn nữa,  là cơm trắng, đừng  lấy gạo lứt, bánh bao ngô gì đó lừa gạt bản đại tiên!"
Nhà họ Diệp trọng nam khinh nữ, thiên vị đến cực điểm.
Trong nhà họ Diệp,   ăn cơm trắng mỗi bữa, chỉ  con trai của đại phòng là Diệp Diệu Tổ và tam thúc Diệp gia, hai   sách  thôi.
Diệp lão thái  thấy   ăn cơm trắng, ngay cả mạng sống của  cũng  cần đến nữa.
Bà  vùng vẫy kêu gào thảm thiết: "Con nha đầu c.h.ế.t tiệt    tư cách ăn cơm trắng chứ! Ăn , nó  sợ giảm thọ, ruột thủng bụng thối !"
Ta tức đến bật . Ta túm tóc bà , vỗ vỗ  mặt bà  : "Vậy lát nữa ngươi cứ  cho kỹ, xem    ruột thủng bụng thối !"
Sau đó  ngẩng đầu  về phía Diệp lão tam vẫn luôn  xổm một bên,  tránh né  việc.
"Ngươi! Đi g.i.ế.c gà cho bản đại tiên!"
8