Bàn tay thon dài, gần đây   chút thô ráp, chạm lên cổ . Trong lúc sắc mặt  càng lúc càng đỏ,  đưa tay kéo vạt áo ngoài, để lộ bộ sa y mỏng manh bên trong, cùng chiếc yếm đào đỏ thắm.
 
Có lẽ trong mắt , bộ trang phục  chẳng kín đáo là bao.  ở thời hiện đại, ngay cả  qua đường mùa hè cũng mặc mát mẻ hơn  nhiều.
 
Đôi mắt  đột nhiên co , cả  , đến vành tai cũng đỏ bừng lên.
 
“Trai tài gái sắc, chuyện thường tình, Nam Châu ca ca, chẳng lẽ  sợ ?"
 
Đáp   là một bàn tay nhanh chóng túm lấy vạt áo ngoài của , kéo kín ,  đẩy phắt   khỏi cửa, "Rầm" một tiếng đóng sầm cửa  cái rầm.
 
Ta còn tưởng phen   "chắc cú", ai ngờ   một vố đau, ngơ ngác  cánh cửa đóng chặt.
 
"Tạ Nam Châu,   ý gì hả?"
 
Từ phía  cánh cửa vọng  giọng    hổ  giận dữ của Tạ Nam Châu.
 
"Ta   ngủ!"
 
Ta nhướng mày: "Chậc, đúng là ngượng ngùng quá ."
 
Màn bình luận cũng đồng tình với ý nghĩ của , tất cả đều mắng Tạ Nam Châu thịt  đến miệng còn  ăn, đúng là   nam nhân!
 
Nghe thấy thế, Tạ Nam Châu trong phòng như một con chim nhỏ giận dữ    .
 
Thật thú vị!
 
Sáng sớm hôm , quả nhiên thấy Tạ Nam Châu mặt mày cau  thức dậy từ  sớm. Vừa thấy , mặt  liền sầm xuống, nhưng vành tai thì vẫn đỏ ửng.
 
Hắn ngoan ngoãn   cửa nha môn kê một chiếc bàn để khám bệnh. Chỉ trong vòng hai ngày, danh tiếng của   lan truyền khắp nơi.
 
Người đến xếp hàng khám bệnh càng lúc càng đông, mặt  cũng càng lúc càng khó đăm đăm.
 
Cho đến khi,  một bé gái  năm tuổi  đưa đến. Phụ  bé lên núi  đá rơi từ  cao trúng chân,  thương nặng.
 
Sau khi bôi thuốc xong, Tạ Nam Châu lạnh lùng lau tay.
 
"Nghỉ ngơi nửa tháng là khỏi thôi."
 
Hắn  định  sang xem cho bệnh nhân khác thì một bàn tay bé xíu run rẩy nắm lấy ống tay áo : "Ca ca thần y, cái  cho  ăn ạ."
 
"Đào Tử, đừng  quấy rầy thần y!"
 
Phụ  của bé lo lắng gọi con gái , sợ  phật lòng vị đại phu hiếm hoi , lỡ mất cơ hội cứu chữa cho  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-tieu-thuyet-ty-muoi/18.html.]
 
Cô bé ngẩng đầu lên, líu lo : "Phụ   bảo nếu thần y ca ca  thể đến sớm hơn, thì mẫu  và   của    bệnh mất ."
 
Nàng nắm lấy ống tay áo , đôi mắt trong veo   chăm chăm: "Thần y ca ca,    đừng   nữa  ?"
 
Hắn  đáp, chỉ khẽ khom  xuống, xoa nhẹ lên đầu Đào Tử.
 
"Về nhà với phụ  . Nhớ vài ngày nữa đưa ông  đến lấy thuốc."
 
Cô bé ngơ ngác một lúc  ngoan ngoãn gật đầu.
 
Từ xa,  thấy Tạ Nam Châu  lặng  ở đó  lâu,   trong lòng  đang nghĩ gì.
 
  hiểu rõ, y thuật và độc thuật vốn dĩ chỉ là một, quan trọng là  sử dụng nó với mục đích gì mà thôi.
 
Những tình tiết trong nguyên tác  chiếu  màn hình  đầy đủ lắm.
 
Họ chỉ  đây là một cuốn tiểu thuyết cổ đại với motip "ngọt sủng", nữ chính là Tạ Nam Khê, nam chính là Thái tử Triệu Huấn Chi. Hai  trải qua bao sóng gió, cuối cùng cũng  một kết thúc viên mãn.
 
Là  đệcủa nữ chính, đồng thời là nam phụ quan trọng nhất truyện, Tạ Nam Châu với tài dùng độc vốn dĩ  là "kim thủ chỉ" lớn nhất của Tạ Nam Khê.
 
Thế nhưng theo những bình luận  màn hình, kết cục của   là lạm dụng độc dược, mất hết thần trí, cuối cùng sống lang thang và c.h.ế.t một cách thảm thương trong một túp lều  núi.
 
Điều kỳ lạ là Tạ Nam Khê,  hết mực yêu thương   ,   hề cảm thấy  gì bất thường!
 
Ngay cả Triệu Huấn Chi,   trở thành hoàng đế, cũng  nghĩ cách giúp Tạ Nam Khê giải quyết chuyện . Rõ ràng là vô lý!
 
Nếu như khán giả xem  nội dung phim  đây là "kim thủ chỉ",  tại  "kim thủ chỉ"    trong tay nữ chính và nam phụ?
 
Còn Triệu Huấn Chi thì ?
 
Dù  thì  khi theo dõi,  thấy hai tỷ  họ dường như  hề phản ứng gì với những bình luận tiết lộ nội dung phim. Chẳng lẽ họ thật sự cam tâm để cho cốt truyện điều khiển  phận  ?
 
Càng nghĩ  càng thấy  gì đó  . Sau một hồi suy  tính ,  chỉ  thể  đến một kết luận cuối cùng.
 
Một kết luận  phần đáng sợ.
 
Vậy nên   thử xem , thử xem với tư cách là một "" đột ngột xuất hiện, liệu   thể đưa  thứ trở  đúng quỹ đạo mà  dự đoán  .
 
Ta đưa tay xoa nhẹ cái bụng đang kêu réo, khóe miệng từ từ cong lên. , đây mới là điều một "quái thai" nên  chứ.
 
Phải ?