"Viện   mà xa thế  ? Là ai sắp xếp cái kiểu gì , đúng là đồ lòng lang  sói!"
 
Thúy Nhi liền đáp: "Dạ là tiểu thư sai  an bài đó. Tiểu thư bảo những   đoan chính thì  nên ở quá gần, kẻo  rước họa  ."
 
Mặt   sầm . Ta hì hục, hừ hừ bưng hộp bánh.
 
"Tiểu thư,  thăm Tạ tiểu thư thật sự cần mang nhiều... nhiều bánh quế hoa như  ?"
 
Thúy Nhi  chằm chằm mồ hôi  trán , ánh mắt đầy nghi hoặc. Ta  hề hề hai tiếng,  nghiêm giọng: "Lần  nàng  đến đưa thuốc cho , giờ  đến đáp lễ, đương nhiên  rộng rãi hào phóng,  thể keo kiệt !"
 
Thúy Nhi ngớ : "Ra là  ạ?"
 
"Chứ còn gì nữa!"
 
"Con còn tưởng tiểu thư  thấy đói."
 
Ta  gượng gạo: "Ha ha... Ta  ăn xong,  mà đói nhanh thế ."
 
Thúy Nhi   thì yên tâm hẳn. Cuối cùng  cũng bưng  hộp bánh đến viện của Tạ Nam Khê.
 
"Nam Khê tỷ tỷ!"
 
Tạ Nam Khê đôi mắt đa tình quyến rũ, nhưng tư thái  hiên ngang như tùng bách. Hai vẻ  tưởng chừng đối lập   hài hòa   nàng.
 
Nàng đang gảy đàn  bóng cây, khi  thấy tiếng động liền ngẩng lên . Ta thấy , hai mắt sáng bừng.
 
"Hà tiểu thư   đến đây?"
 
Ta hít sâu một , còn  kịp mở miệng thì   một loạt bình luận hiện lên  màn hình bịt kín họng:
 
[Con ác phụ   tặng phấn độc, còn  hủy dung nhan của con gái nhà ,  mà còn dám vác mặt  đây ư!]
 
[Nếu   Nam Châu là đồ  của lão độc vật, am hiểu  loại độc dược, thì ả nữ nhân ác độc   toại nguyện .]
 
[Hừ, nếu   ám vệ của Thái tử  tay trừng trị, thì Nam Châu  bẻ gãy xương ả  từ lâu .]
 
Ta  ngay "" chẳng     gì!
 
 khoan ...
 
Nếu  là nữ phụ độc ác,  những bình luận  hẳn là của đám "fan ",  nữ chính chính là Tạ Nam Khê.
 
Tạ Nam Châu là   nàng, một nhân vật phụ quan trọng, việc  một "bàn tay vàng" từ  trời giáng xuống nhận  đồ  cũng  phù hợp.
 
Chỉ là...
 
Khi  mặt dày mày dạn  lấy bánh quế hoa, trong đầu còn  là ý định kết giao hảo với nữ chính. Ai ngờ hương vị bánh quế hoa , nguội  mà vẫn xộc thẳng  mũi . Thế là   chút  nhịn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-tieu-thuyet-ty-muoi/2.html.]
 
"Nam Khê tỷ tỷ, bánh quế hoa  ngon lắm!" 
 
(Húp soạt) 
 
“Cảm ơn tỷ hôm đó  đưa thuốc cho ." 
 
(Húp soạt) 
 
"Đây là  mang đến để cảm ơn tỷ." (Húp soạt)
 
“Con gái!!! Đừng ăn, con  ánh mắt nịnh nọt của Hà Liễu Liễu, nhất định  vấn đề lớn!"
 
"Con  nó hai mắt phát sáng  bánh ngọt, nhất định ở trong đó  hạ độc cho con!"
 
"Nam Châu mau  cứu tỷ tỷ của con! Xảy  chuyện lớn !"
 
Tạ Nam Khê khẽ liếc mắt lên ,   sang   hiền hòa.
 
"Đa tạ Hà tiểu thư, nhưng mà ... mấy ngày nay bụng    khỏe,  thể ăn đồ nguội."
 
Mặt  lập tức biến sắc, vội nắm lấy tay Tạ Nam Khê, đôi mắt rưng rưng.
 
“Vậy thì thật là khổ cho ngươi !"
 
Nghĩ  lúc  khi  xuyên  đến đây,  một    đau răng ròng rã nửa tháng trời, khiến  đói đến suýt chút nữa   coi là dân tị nạn của thế kỷ 21 .
 
Không thể tự do thoải mái ăn uống, quả thực là nỗi đau khổ  thể chịu đựng  của cuộc đời!
 
Kể từ   ăn bốn canh giờ liền,   ăn thêm ba xửng bánh bao, hai bát canh gà, khiến mẫu   sợ hãi đến c.h.ế.t  sống . Vội vàng gọi đại phu đến khám, bắt mạch hồi lâu, cuối cùng    chỉ là  ăn no.
 
Mẫu   lúc đó liền ,    thể   quỷ đói bắt mất hồn vía ,  hại  c.h.ế.t no.
 
Nói   nọ mãi,  khi  hứa sẽ ăn ít , mẫu  mới từ bỏ ý định  khắp thiên hạ tìm đại sư đến xem cho .
 
Haizz, đừng hỏi nữa.  là chỉ vì đói thôi mà.
 
Tạ Nam Khê khẽ cứng  khi  nắm lấy tay nàng. Nàng bỗng ngẩng mắt  ,  mỉm .
 
"Tấm lòng của Hà tiểu thư,  xin nhận. Chi bằng... món bánh , xin mời Hà tiểu thư dùng  cho  ."
 
Lời bình luận  màn hình lập tức sôi sục,   đều hết lời ca ngợi sự thông tuệ của nữ chính.
 
Chỉ riêng Thúy Nhi là trợn tròn mắt kinh ngạc: "Không ,  thể ! Tiểu thư nhà   thể ăn!"
 
Ánh mắt Tạ Nam Khê thoáng lạnh lẽo,  thẳng  : "Vì    thể ăn?"
 
Nàng cầm lấy một miếng bánh, bất chợt ngẩng lên hỏi : "Chẳng lẽ... trong bánh  độc?"