Ta lập tức c.h.ế.t lặng,   cứng đờ, ngây ngốc  nàng.
 
Thôi !
 
Nàng  bắt đầu nghi ngờ  !
 
Vừa thấy  hoảng hốt, Tạ Nam Khê liền thu  vẻ mặt dò xét, cứ như là   chỉ là  hiểu lầm.
 
"Hà tiểu thư đừng sợ,  chỉ là  mấy quyển thoại bản, thấy   nên trêu ngươi một chút thôi."
 
Trêu cái gì mà trêu, rõ ràng là đang thăm dò !
 
Ta giật b.ắ.n   phắt dậy.
 
"Ai bảo là  ăn ? Ta ăn  hết, mà còn ăn   nữa là! Ai bảo bánh quế hoa  nguội ? Bánh quế hoa  ngon tuyệt cú mèo!"
 
Thế là, mặc kệ ánh mắt kinh hãi của Thúy Nhi,  một  chén sạch bốn đĩa bánh quế hoa trong hộp.
 
Chưa hết,  còn  thêm ba ấm  của Tạ Nam Khê, một đĩa bánh  đào, một đĩa bánh lá sen, đến khi thấy  vẫn còn thòm thèm, nàng  vội vàng đẩy nốt đĩa táo tàu cuối cùng  bàn về phía .
 
Tất cả  , kể cả Tạ Nam Khê, đều câm nín.
 
"Hà tiểu thư... Đây là?"
 
Ta  sụt sịt mũi: "Không  gì, tại  đói quá thôi."
 
Chẳng  Tạ Nam Khê  nghĩ gì trong đầu. Khi   , ánh mắt nàng  ngập tràn vẻ thương cảm.
 
“Hà tiểu thư cũng chẳng sung sướng gì."
.Miệng còn đầy hồng táo,  ngơ ngác  nàng: "Hả?"
 
Nàng thở dài, gắp một quả táo đút cho , thấy  ngoan ngoãn ăn, còn xoa đầu  đầy yêu thương.
 
"Sau  nếu  ăn no, cứ đến chỗ  mà ăn."
 
Mắt  sáng rực lên, nước mắt cũng chực trào : "Nam Khê tỷ tỷ, tỷ  với  quá!"
 
Nghĩa mẫu ơi là nghĩa mẫu!
 
Ăn  lưng lửng ,   khỏi cửa,   vội sai Thúy Nhi xuống bếp lấy thêm đồ ăn.
 
"Nhớ là đừng  là cho ! Cứ bảo là cho Tạ tiểu thư,  bưng thẳng  phòng ,  sẽ 'ăn giúp' nàng ."
 
Thúy Nhi mặt mày méo xệch, ỉu xìu   nhiệm vụ. Ta khoan thai  về, lòng  cũng thư thái hơn nhiều, ngay cả khi thấy Tạ Nam Châu  ngay  con đường  nhất định  qua.
 
"Ôi chao, trùng hợp quá, cả ngươi cũng  ngoài  dạo ?"
 
Tạ Nam Châu liếc  , môi mím chặt . Ta ngớ  , chợt nhận  hình như Tạ Nam Châu  thể  dạo .
 
"À...  ngươi cứ  dạo thong thả nhé,  về ăn cơm đây."
 
Để tránh  ai đó giận dỗi  hạ độc thủ,  đành dùng hạ sách - chuồn là thượng sách!
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-tieu-thuyet-ty-muoi/3.html.]
Vừa lúc  ngang qua ,  bất ngờ   đưa tay chặn . Thấy  đưa tay ,  hoảng hồn bật lui  xa cả năm mét.
 
"Ngươi... ngươi  bỏ thuốc độc  đồ ăn của  đấy chứ?"
 
Đôi mắt phượng sắc lẻm của  chợt co rút , giọng  tức thì lạnh như băng giá.
 
"Sao Hà tiểu thư    dùng độc?"
 
Sao   ? Đương nhiên là nhờ đám bình luận  mạng mách lẻo, cơ mà chuyện    thể khai  !
 
Ta nghiến răng ken két, chỉ sợ cái tính nhát gan của  trỗi dậy, giây tiếp theo sẽ quỳ mọp xuống mà khai báo hết tuột tuột.
 
"Không  ư?"
 
Thấy  im thin thít, ngón tay thon dài trắng như ngọc của  khẽ động đậy. Đôi mắt đen láy ngước lên  , ngập tràn vẻ mỉa mai.
 
"Ngươi nghĩ   thì  sẽ  bỏ độc ngươi chắc?"
 
Mặt   sầm : "Ngươi thật sự bỏ độc  á?"
 
Ta  mới   tiểu thư lá ngọc cành vàng,  cần lo kiếm tiền cũng lo  cái bụng. Mới  hai ngày, ngươi   tiễn  chầu ông bà  hả?
 
Quá đáng quá !
 
Ta lập tức lao  túm lấy cổ áo , nhảy phắt lên  xổm  đùi , nghiến răng nghiến lợi mắng: "Mau giải độc cho ! Đừng  ép  xuống tay với ngươi!"
 
Hắn   đè nghiến,  tức  ghét, cố sức đẩy   nhưng  túm chặt  đến mức nhất thời    thoát .
 
Hai  cứ thế giằng co, bánh xe lăn  xe lăn bất chợt chuyển động. Trong lúc giằng co, cả hai chúng  lao thẳng xuống ao sen.
 
"Ùm oạp" một tiếng, chúng  rơi tõm xuống nước.
 
"Khục... khục..."
 
Không thể c.h.ế.t , bụng  còn  no! Không  bơi, nhưng vì đói quá,  đành nhớ mang máng  tự "chế"  kiểu bơi chó sủa.
 
Vừa ngoi   bờ,   thấy Tạ Nam Châu chìm nghỉm  đáy nước,  mặt nước còn xoáy lên một cái bong bóng nhỏ.
 
"Còn dám bỏ độc , đáng đời!"
 
Ta ướt như chuột lột, lồm cồm bò lên bờ.
 
Muốn  cứu  á?
 
Mơ !
 
Hừ, chẳng ăn thua gì!
 
Ta chống tay lên hông, vênh váo      giường Tạ Nam Châu.
 
"Nam Khê tỷ tỷ , hồi đó  cũng  tự học bơi kiểu đó đấy, ghê ?"
 
Chọc cho cái tên  tức đến mặt mày đen như đ.í.t nồi. Tạ Nam Khê    đồng tình, giọng  trách móc: "Nam Châu, Hà tiểu thư  yếu chân tay,  mà khi rơi xuống nước vẫn sẵn lòng cứu giúp ,  nên cảm ơn   mới ."