Tạ Nam Châu ho khan hai tiếng, mặt mày tái mét, mắt trợn tròn: "Nàng  hại , còn bắt  cảm ơn á?"
 
Đám bình luận  mạng  dịp bùng nổ:
 
[Ta xin  chứng, chính Hà Liễu Liễu tự nhảy lên  Nam Châu,  hai  giằng co thế nào  thành  rơi xuống hồ!]
 
[! Hà Liễu Liễu nghi ngờ Nam Châu bỏ độc , xong  còn bắt   giải độc cho, giải qua giải  thế nào mà lăn đùng xuống nước luôn.]
 
Cả ba  thấy  bình luận đều im lặng   gì.
 
Sau khi đám bình luận viên  xong, Tạ Nam Châu hậm hực hừ lạnh một tiếng, như thể trút  nỗi ấm ức.
 
Tạ Nam Khê thì  hiểu nghĩ gì mà liếc  cả hai , tai ửng đỏ.
 
Không xong !
 
Ta chớp chớp mắt,  bộ mặt cún con đáng thương, níu lấy tay Tạ Nam Khê.
 
"Nam Khê tỷ tỷ,  tỷ vẫn gọi  là Hà tiểu thư thế? Chẳng lẽ tỷ    bạn với  ? Tỷ cũng  mà,  từ bé     tỷ  gì, chỉ  một  thui thủi, bao nhiêu năm nay đến một  bạn  cũng chẳng  ai."
 
Ô ô ô,  giả , nước mắt lã chã rơi xuống.
 
"Đến cả chơi với những  bằng tuổi  cũng     ,   mấy chuyện sai trái, tỷ  thể tha thứ cho  ?"
 
Tạ Nam Khê tuy là nữ chính, cũng  thông minh lanh lợi, nhưng dù  cũng  trải sự đời nhiều, nên vẫn còn chút mềm lòng của con gái.
 
Vừa thấy   đến nước mắt nước mũi tèm lem, nàng  liền mềm lòng ngay.
 
"Vừa  Hà tiểu thư   màng nguy hiểm cứu Nam Châu, cả hai tỷ  chúng  đều vô cùng cảm kích, nếu cô  phiền, từ nay  xin gọi cô là Liễu Liễu nhé?"
 
"Đương nhiên là  phiền !"
 
Ta ôm lấy nữ chính mà  rống lên, Tạ Nam Châu  giường bên cạnh   nghiến răng ken két.
 
Ta  hắc hắc, vỗ vai : "Từ nay về ,  và Nam Khê tỷ tỷ là tỷ  ,  nhất định sẽ  đối xử tệ với  ,  !"
 
Hai chữ " " cuối cùng,      với giọng điệu đầy ẩn ý. Còn Tạ Nam Châu thì kích động đến phát run .
 
Chậc, đúng là khách sáo quá mà. Thế nên, để cho   cơ hội báo đáp .
 
Trước khi rời ,  còn cẩn thận dặn dò nhà bếp, đem  bộ đồ ăn của Tạ Nam Châu trong ba ngày tới, đều bưng hết đến phòng .
 
Haizz,  đúng là một cô nương hiểu lòng  mà!
 
Mang hai  phận  là bạn  của nữ chính,  là ân nhân cứu mạng Tạ Nam Châu,  nghênh ngang một  xơi hết phần cơm của ba .
 
Tuy vẫn còn  thiếu chút, nhưng ít  cũng  đến nỗi c.h.ế.t đói.
 
Những ngày bụng no căng! Thật sự là quá sướng!
 
Ngươi ngươi ngươi,   kiểu gì đấy hả?
 
Tạ Nam Châu  bên bàn, mặt mày đói đến vàng vọt cả ,   như  ăn tươi nuốt sống.
 
Ta lập tức  bộ mặt uỷ khuất: "Nam Khê tỷ tỷ, tỷ xem  kìa, đối với ân nhân cứu mạng mà hung dữ như thế!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-tieu-thuyet-ty-muoi/4.html.]
 
"Nam Châu."
 
Tạ Nam Châu lập tức hít sâu một , cúi gằm mặt xuống, định gắp tạm hai miếng bánh ngọt lót .
 
Vừa cúi xuống, bánh ngọt    chớp nhoáng giật mất.
 
"Hà Liễu Liễu!"
 
Ta  ngậm bánh ngọt,  nhai lấy nhai để, nước mắt thì rơi lã chã, chẳng hề ảnh hưởng gì đến tốc độ ăn uống.
 
"Ngươi còn dám , nếu  tại ngươi,   c.h.ế.t đói..."
 
Tạ Nam Khê liếc mắt  , Tạ Nam Châu mím chặt môi, vì sĩ diện với tỷ tỷ,  đành nuốt ngược lời xuống.
 
"Đến cả ngỗng cũng  dám ăn ?"
 
Ta  ha hả như ăn  pháo, chế giễu: "To con như thế mà ngay cả ngỗng~cũng  dám xơi! Thật là đồ mất mặt!"
 
Tạ Nam Châu: "Ngươi...!"
 
Tạ Nam Khê đột nhiên biến sắc: "Nam Châu,  đây   chuyện   riêng với ."
 
Tạ Nam Châu  theo Tạ Nam Khê,   gặm miếng bánh ngọt  ngó nghiêng   lén.
 
 mà ở xa quá, chẳng   gì.
 
Thôi kệ,  bình luận cũng sẽ cho   thôi.
 
Thế là  ngẩng lên  hàng chữ  đầu.
 
[Hà Liễu Liễu thích Tạ Nam Châu??? Con gái , ngươi  Hà Liễu Liễu cho ăn cả bụng nấm dại Vân Nam ?]
 
"Khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ!!!"
 
Suýt chút nữa thì  nghẹn c.h.ế.t vì mấy dòng bình luận!
 
Chuyện  chắc chắn là   thật.
 
 Tạ Nam Châu  sự dạy dỗ của Tạ Nam Khê,  dám cãi lời , chắc là cũng sợ   mách lẻo!
 
Sướng quá!
 
Vậy thì  sẽ "rung động" với  một chút !
 
Ngày hôm ,  xách kiếm xông thẳng  sân của Tạ Nam Châu.
 
Mấy ngày nay  kè kè bên nữ chính, cũng chỉ là để tăng hảo cảm. Ai ngờ mỗi   đến, Tạ Nam Châu đều chống nạng lò dò  theo.
 
Phiền c.h.ế.t  !
 
Chân cẳng  tàn phế  mà  thể yên  một chút ?
 
Cái xe lăn của ,   thấy ngứa mắt từ lâu lắm !
 
Hôm nay! Chính là ngày nó đền mạng!