"Thật , Tạ Nam Châu quả là... chậc chậc,  xong ."
 
Phụ   kinh ngạc tột độ, nữ chính thì ngây ngốc chẳng hiểu gì, còn Tạ Nam Châu thì mặt mày đen như đ.í.t nồi, hận  thể phun mực  mà dìm c.h.ế.t .
 
Thái tử bèn nhỏ giọng chen : "À...  là, để cô  mời Thái y cho Nam Châu... xem xét thế nào?"
 
Ta liếc  đôi mắt đầy tò mò của , bỗng chốc nhớ  cái   sai ám vệ đẩy  xuống nước, thật là cái mặt như cá c.h.ế.t trôi.
 
"Ha ha, Thái tử điện hạ quá lời , chi bằng hãy lo cho     là hơn."
 
Tạ Nam Châu cũng hùa theo,  về phía  mà đáp trả.
 
" là   trong cung Thái tử điện hạ còn đang tuyển chọn trắc phi, chắc hẳn là  cần thứ !"
 
Thái tử   liền vội vàng  mặt Tạ Nam Khê. Tạ Nam Khê khẽ nhíu mày : "Đây là chuyện riêng của hai nhà Tạ và Hà chúng ,  cần Thái tử điện hạ  bận tâm."
 
Thái tử mặt mày đen  bỏ .
 
Ta chẳng  việc gì  nên  khỏi phủ, ăn uống no say  mới trở về. Vừa bước  cửa thì thấy cả nhà đều  ở trong, chuẩn  mở phiên tòa xét xử .
 
"Con cầm kiếm c.h.é.m  xe lăn của ."
 
Vừa kịp thở phào nhẹ nhõm,    thêm: "Hắn còn bảo con  thể sỉ nhục , nên con liền lột sạch y phục của ."
 
Phụ    xong thì giận dữ đập bàn, nghiến răng ken két: "Ta   tỏng cái thằng oắt con   ý đồ quyến rũ con gái  mà!"
 
Ta cũng chỉ  gật đầu đồng tình: " là như , nếu   , con căn bản sẽ  cởi quần áo của ."
 
Mẫu    xong thì mặt mày đầy vẻ tuyệt vọng, giọng  cũng run rẩy: "Các ngươi... chuyện nên  và  nên , đều   cả ?"
 
"Vâng, con thấy y phục của  đều  rách hết , nên liền dứt khoát..."
 
Lời còn   hết, phụ    lấy roi ngựa , bộ dạng như  ăn tươi nuốt sống ai đó.
 
"Liễu Liễu, con  ! Có phụ  chống lưng cho con!"
 
Ta  phụ mẫu đang kích động vạn phần  mặt , đột nhiên  nhịn   thành tiếng. Càng  thì tiếng càng lớn, cuối cùng ngay cả nước mắt cũng rơi xuống.
 
Đây là  đầu tiên   phụ mẫu che chở.
 
Ta sà  lòng mẫu , nghẹn ngào  tiếp: "Con nghĩ là đồ bỏ  thì cũng chẳng , nên  khi rửa khoai lang xong, con  lấy áo  lau tay."
 
"Ta   ngay mà cái thằng nhóc ranh ... hả? Lấy áo lau tay á?"
 
Dạ.
 
"Vậy còn vết tay ?"
 
"Hắn    lòng, còn mắng con mấy câu, nên con  dạy cho  một bài học nho nhỏ."
 
Phụ mẫu: "..."
 
Cuối cùng, phụ   mặt mày đầy vẻ hối  bước  khỏi cửa, mẫu   kéo tay  nhẹ nhàng khuyên bảo: "Liễu Liễu , con là con gái, nam nữ   cách nhất định,    thể ăn ... hành động thiếu suy nghĩ như  nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-tieu-thuyet-ty-muoi/6.html.]
 
Ta ngửa đầu, ngoan ngoãn quỳ bên chân mẫu ,  tươi rói để lộ lúm đồng tiền.
 
"Dạ ~ Mẫu   gì, Liễu Liễu cũng  theo ~"
 
Bởi vì ngoài phụ mẫu, cả hai kiếp  chẳng  ai đối xử  với  như .
 
Xem , xuyên  cũng  tệ.
 
Trong ký ức của , dường như  luôn trong cơn đói khát. Trong ký ức mờ nhạt về phụ mẫu, điều duy nhất  nhớ là, mỗi khi   đưa đũa , sẽ  một đôi đũa khác đánh  tay .
 
Đau quá, đau quá.
 
Đó là một chiếc bàn vuông nhỏ.
 
Ta ở bên ,   ở bên .
 
Thức ăn luôn ở  mặt  , còn  chỉ cần với tay là sẽ  đánh.
 
Kế mẫu luôn : "Con gái ăn nhiều  gì? Béo ú thì  gả chồng  , xem  nhà nào mà con gái cả đời ăn bám trong nhà ?"
 
Đệ  thì đang gặm đùi gà, miệng đầy dầu mỡ. Phụ    bên cạnh uống một ngụm rượu, như thể cắn  miếng vải bông,   im lặng.
 
   hề ăn bám. Ta cố gắng chứng tỏ   ích,  tã cho  , lau nhà, giặt quần áo, nấu cơm.
 
 càng  nhiều,  càng đói.
 
Đói quá. Đói quá.
 
Khi đói quá  chịu nổi, nửa đêm    lật thùng rác. Bánh mì mốc, táo thối, thậm chí cả khoai tây mọc mầm  cũng từng cắn qua.
 
Cũng  độc, nhưng  chết.
 
  vẫn  đói. Cuối cùng  một ngày,  đói lả  bên vệ đường và  một phóng viên phát hiện.
 
Nàng   biến  thành một câu chuyện thời sự.  nàng   là ân nhân cứu mạng của .
 
Phụ  và kế mẫu  chỉ trích, còn   bà ngoại đón về nhà.
 
Ở quê, thịt  hiếm, nhưng   thể ăn bao nhiêu cũng , ăn đến khi   ăn nữa.
 
Nhìn mái tóc hoa râm của bà ngoại, ánh mắt xót xa của bà,  bỗng thấy chiếc bánh ngô trong tay   còn ngon nữa.
 
Ta hình như...  no .
 
Ta cố gắng học hành,  thi  một trường đại học ,   bà ngoại cũng  no bụng.
 
 bà ngoại  qua đời. Cơn mưa ẩm ướt  một  nữa trút xuống đời .
 
Ta  đói . Đói quá.
 
Cơn đói cồn cào như ngọn lửa dữ dội thiêu đốt, sôi trào trong  dày, cuối cùng hóa thành dòng nước mắt tuôn rơi  ngừng.
 
Ta thực sự  đói. Ta cảm thấy  giống như một con rắn.