Xuyên Vào Truyện, Ta Ôm Chặt Huynh Trưởng - Chương 120
Cập nhật lúc: 2024-10-30 08:11:22
Lượt xem: 62
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngày kế tiếp Lâm Uyển dùng bữa sáng xong, liền thấy bên ngoài gõ cửa, nàng vội vàng ngoài mở cửa viện thì là Tiểu Phiến đến đây.
Tiểu Phiến mặc y phục tơ lụa màu xanh, còn đeo khuyên tai vàng khảm phỉ thuý, vẻ mặt tươi thiện.
Lâm Uyển thấy đôi khuyên tai của Tiểu Phiến chút bất ngờ. Đây chính là món quà nàng tặng cho Tiểu Phiến ngày sinh thần mười lăm tuổi, ngờ Tiểu Phiến vẫn giữ đến bây giờ.
Sau đó nàng mời Tiểu Phiến trong uống tách , nhưng nàng liền lên tiếng gọi nàng : " Tiểu Điệp cô nương đừng vội, ngươi hãy ."
Lâm Uyển vội dừng bước, Tiểu Phiến : " Hiện tại đến đây là bởi vì đêm qua tướng gia căn dặn , hôm nay dẫn ngươi đến tiểu viện của ngài ."
Trong lòng Lâm Uyển vô cùng khiếp sợ, ngẩng đầu Tiểu Phiến bằng ánh mắt thể tin .
Sau đó Tiểu Phiến chỉ gật đầu : " Ngươi lầm. Tướng gia , ngươi sẽ trở thành nha hầu hạ bên ngài những việc khác ngươi cần nữa. Hiện tại ngươi hãy mau thu dọn hành trang cùng đến đó."
Thế nhưng Lâm Uyển thể từ chối, cũng còn cách nào khác đành thu dọn y phục theo Tiểu Phiến.
Sau khi đến cửa tiểu viện của Lý Duy Nguyên, Tiểu Phiến nhanh tay mở cửa, Lâm Uyển vẫn đừng chần chừ một lúc mới bước trong.
Mọi thứ nơi đối với nàng quen thuộc. Từ hai bồn hoa quế trải dài suốt đoạn đường đá xanh, đến cả cây hồng mai cùng cây đào trong sân. Thậm chí là cây bìm bịp bò vách tường .
Khoé mắt nàng chút cay cay, cũng dám xung quanh nữa, chỉ cúi đầu về phía .
Theo bọn họ bước phòng nhưng trong phòng một bóng , cũng thấy Lý Duy Nguyên. Nàng nên cảm thấy thất vọng là may mắn đây.
Lúc Tiểu Phiến lên tiếng: " Hôm nay sứ giả Anh quốc đến thăm, cho nên trong cung tổ chức yến hội tướng gia cung tham gia yến hội . Có thể buổi tối ngài mới trở về, hiện tại ngươi cứ xắp xếp đồ dùng của . Sau đó sẽ dẫn ngươi quen với nơi , cũng sẽ cho ngươi một ít thói quen thường ngày của tướng gia."
Lâm Uyển thấp giọng lên tiếng. Kỳ thật nơi chỗ nào nàng quen thuộc ? Phía cửa sổ cái lu lớn, mái hiên một lồng thỏ...
Nàng đến lồng sắt bế con thỏ nhỏ , đưa tay vuốt ve nó, hỏi: " Tiểu Bạch ngươi vẫn bé như , lớn lên một chút nào cả?"
Theo lý mà , qua bảy năm chắc hẳn Tiểu Bạch cũng tròn mười tuổi, nhưng vì hiện giờ nó khác nào lúc ?
Nàng buột miệng những lời đó, căn bản nàng suy nghĩ gì cả nhưng Tiểu Phiên cực kỳ khiếp sợ.
Vì Tiểu Điệp cô nương con thỏ tên là Tiểu Bạch? Hiện nữa những lời của nàng dường như Tiểu Bạch từ lâu.
" Ngươi nó tên là Tiểu Bạch? Lại còn rõ hình dáng của nó?" Tiểu Phiến lên tiếng hỏi Lâm Uyển.
Trong lòng Lâm Uyển chút căng thẳng, cũng cảm thấy phiền não, nàng chịu suy nghĩ cẩn thận khi như , nếu cứ mãi như thế lẽ đến hai ngày trong lòng Lý Duy Nguyên sẽ nghi ngờ nàng mất.
Vì thế nàng vội : " Làm thể gặp qua con thỏ ? Nhiều ngày qua vô tình thấy khác nhắc về nó, còn trong tiểu viện của tướng gia nuôi một con thỏ tên là Tiểu Bạch, nó dễ thương ngoan ngoãn, cho nên mới gọi nó như ."
Tiểu Phiến đối với những lời của Lâm Uyển nửa tin nửa ngờ. Nàng thầm nghĩ, lai lịch của Tiểu Điệp cô nương thực là cổ quái. Hơn nữa tướng gia còn để tâm đến Tiểu Điệp cô nương.
Thậm chí Tiểu Phiến còn cảm thấy tính tình của Tiểu Điệp cô nương giống Tứ tiểu thư....
Dù nàng cũng hầu hạ Tứ tiểu thư nhiều năm như , ngày đêm chạm mặt tất nhiên một việc của Tứ tiểu thư khác thể rõ hơn nàng .
Vị Tiểu Điệp cô nương , ngoại trừ tướng mạo giống với Tứ tiểu thư, nhưng cử chỉ cùng lời đều cực kỳ giống Tứ tiểu thư.
Tiểu Phiến dám nghĩ tiếp nữa, vội vàng đem những ý nghĩ vứt bỏ đầu, đó dặn dò Lâm Uyển chú ý một vài việc.
"..... thật tướng gia cũng là một chủ tử dễ hầu hạ. Ngài thích yên tĩnh, mỗi ngày đều dành nhiều thời gian sách. Nếu trong lúc ngài sách ngươi phiền. Còn nữa, những cây cảnh trong viện đều do đích Tứ tiểu thư chăm sóc, tướng gia cực kỳ quý trọng chúng, dù chỉ một lá cây rơi xuống ngài cũng sẽ cẩn thận nhặt lên đặt cái hố nhỏ trong sân viện."
Trong khi đến việc , Tiểu Phiến vẫn âm thầm quan sát phản ứng của Lâm Uyển, nhưng nàng chỉ cúi đầu, đưa tay vuốt ve Tiểu Bạch căn bản Tiểu Phiến thể nào rõ biểu tình mặt nàng.
Cuối cùng Tiểu Phiến đành bỏ cuộc, theo dặn dò Lâm Uyển một việc nữa, rời . Nàng chính là quản sự của Lý phủ, cho nên lúc nào cũng bận rộn.
Lâm Uyển tiễn Tiểu Phiến khỏi cửa viện, đó nàng đóng cửa , nâng Tiểu Bạch lên cao, ngắm nó, : " Tiểu Bạch, chúng gặp . Em nhớ chị ?"
Nàng cùng Tiểu Bạch đối mắt một lúc, bất đắc dĩ khổ: " Hiện giờ tướng mạo của chị còn giống , em cũng còn nhận chị?"
Dứt lời, nàng ôm nó lòng, dịu dàng vuốt ve nó một lúc, thả nó lồng. Theo cầm một khối cà rốt bỏ lồng sắt, cuối cùng nàng lên bước phòng.
Mọi thứ trong phòng hề đổi. Màn phòng vẫn là tấm lụa mỏng màu xanh nhạt, bên bàn dài vẫn là những chậu cây nhỏ, sát vách tường là tủ sách gỗ. Trên thư án vẫn còn cái chặn giấy con thỏ nàng mua tặng cho Lý Duy Nguyên.
Lúc nàng từ từ tiến gần thư án, cầm cái chặn giấy đó trong tay. Vẫn bóng loáng như ngày nào xem Lý Duy Nguyên bảo quản nó .
Nghĩ đến điều đó, hiểu vì bỗng nhiên khoé mắt nàng cay cay. Nàng nắm chặt cái chặn giấy .
*
Hôm nay trong lòng Lý Duy Nguyên còn chuyện lo lắng, cho nên chạng vạng về phủ.
Cẩn Ngôn cung kính phía Lý Duy Nguyên, chờ khi bước phủ liền xoay phân phó Cẩn Ngôn: " Ta sai dọn dẹp một gian nhà trong phủ cho ngươi và Tiểu Phiến đến đó sống. Sau các ngươi chỉ cần chuyên tâm lo liệu việc trong phủ. Nếu chuyện gì cần, sẽ phái đến đó gọi các ngươi."
Lý Duy Nguyên thích khác tuỳ tiện bước tiểu viện của , vì mấy năm nay chỉ Cẩn Ngôn phép ở nơi đó, cũng thuận tiện cho việc sai bảo Cẩn Ngôn, nhưng bây giờ....
Cẩn Ngôn hiểu rõ ý của Lý Duy Nguyên, vội vàng đáp ứng: " Tiểu nhân ạ."
Ý của tướng gia rõ ràng là cùng Tiểu Điệp cô nướng ở cùng một chỗ, cho nên tướng gia ở nơi đó. Hơn nữa nếu chuyện gì quan trọng cũng cần đến quấy rầy bọn họ.
Lý Duy Nguyên gật đầu, gì nữa, xoay về phía . Còn Cẩn Ngôn vẫn yên tại nơi đó, chờ Lý Duy Nguyên xa mới chậm rãi về nơi ở mới của .
Ban đầu sắc mặt Lý Duy Nguyên vẫn gì đổi cực kỳ bình tĩnh, nhưng bước chân của vô cùng gấp gáp.
Chờ khi cửa viện, đưa mắt cánh cửa đóng chặt, hít một thật sâu, đưa tay đẩy cửa.
Lúc trong bước chân chút chần chừ. Chỉ cần nghĩ đến việc, hiện giờ nàng đang ở trong phòng chờ trở về, trong lòng vô cùng kích động, thậm chí đôi tay cũng bắt đầu run rẩy.
Hắn bậc thềm cửa phòng một lúc, hít một thật sâu, cố gắng áp xuống sự kích động trong lòng, vẻ mặt gì đổi, cuối cùng vén màn cửa phòng lên.
bên trong phòng quá yên tĩnh, một bóng . Hắn quan sát khắp phòng, tâm trạng chút buồn bực cùng vài phần lo lắng bất an.
Nàng còn ở đây! Nàng trốn ? Lần nàng một đến cả bảy năm, thì ? Gương mặt Lý Duy Nguyên tái nhợt, liền xoay bước ngoài. Bất quá mấy bước, thấy cửa viện một bóng đang tiến đến đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-truyen-ta-om-chat-huynh-truong/chuong-120.html.]
Áo lụa tím nhạt, váy dài màu trắng, đôi mắt to tròn, xinh thanh tú giống như một đóa hoa hướng dương ánh mặt trời.
Lý Duy Nguyên dừng bước. Lúc Lâm Uyển cũng thấy , nàng chút ngẩn yên một chỗ.
Nàng nghĩ tới chuyện Lý Duy Nguyên về sớm như . Buổi sáng Tiểu Phiến cung tham gia yến hội thể đêm khuya mới trở về, nhưng hiện giờ...
Lâm Uyển thấy trời cũng sắp tối, đó nàng hồi phục tinh thần, hành lễ với Lý Duy Nguyên, nhẹ giọng : " Tướng gia, trở về?"
Tóm gọi như chút quen, cho nên khi kêu hai chữ tướng gia nàng chút tự nhiên.
Lý Duy Nguyên đáp lời, sắc mặt cũng lắm, hỏi: " Ngươi mới ?"
Trong giọng của chút phẫn nộ nàng vẫn . Nàng liền đưa hộp thức ăn đến mặt , cúi đầu trả lời: " Nô tì đến phòng bếp lấy bữa tối."
Theo hỏi: " Tướng gia dùng cơm tối ?"
Lý Duy Nguyên vẫn trả lời, chỉ thoáng qua hộp thức ăn trong tay nàng, xoay nơi khác, giọng lạnh nhạt vang lên: " Dùng ."
Thời điểm xoay , trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm nhưng sắc mặt vẫn căng thẳng đổi.
Tóm nàng rời khỏi đây, nàng chỉ lấy bữa tối mà thôi.
Sau đó nhấc chân phòng, Lâm Uyển cũng vội theo phía .
Lúc Lý Duy Nguyên ngay ngắn ở thư án, tay cầm một quyển sách. Hắn thấy Lâm Uyển phòng nhưng lời nào, chỉ cúi đầu một chỗ.
Hắn thầm nghĩ nàng bao giờ chờ đợi khác dùng cơm, nhưng hiện giờ nàng còn dùng bữa tối lẽ nàng đói bụng.
Ánh mắt vẫn đặt quyển sách, nhàn nhạt lên tiếng: " Ngươi hãy dùng bữa tối ."
Bởi vì trong lòng vô cùng phiền muộn, cho nên cơm trưa nàng ăn ít, đương nhiên bây giờ nàng là đói bụng.
Sau khi thấy Lý Duy Nguyên như , nàng liền hành lễ, cúi đầu : " Đa tạ tướng gia."
Lý Duy Nguyên nàng gọi là tướng gia, trong lòng cảm thấy tự nhiên. Tuy rằng nhấp môi, nhưng lên tiếng.
Lâm Uyển liền cầm lấy hộp thức ăn bàn ngoài. Tất nhiên nàng qua gian phòng bên cạnh dùng cơm. Buổi sáng Tiểu Phiến dọn sạch gian phòng đó cho nàng.
Bỗng nhiên nàng thấy giọng của Lý Duy Nguyên vang lên: " Ai cho phép ngươi rời khỏi? Cứ dùng bữa ở đây."
Đôi tay đặt màn cửa của Lâm Uyển chợt ngừng . Trước nàng vẫn luôn dùng bữa cùng Lý Duy Nguyên, nhưng hiện giờ...
" Lòng của tướng gia, nô tì xin ghi nhận. như hợp với quy tắc. Xin tướng gia để nô tì đến gian phòng bên cạnh dùng cơm." Lâm Uyển chậm rãi lên tiếng.
Nếu để nàng dùng cơm tại đây, lẽ nàng sẽ nuốt trôi ?
Nghe nàng một câu tướng gia hai câu cũng tướng gia, còn xưng là nô tì. Trong lòng Lý Duy Nguyên vô cùng tức giận.
Ban đầu vì nên đối diện với nàng như thế nào, hơn nữa trong lòng giận nàng, cho nên mới an bài cho nàng một phận khác, còn bắt nàng nha trong Lý phủ.
ngờ rằng nàng ý định phản kháng, cứ như mà xưng bản là nô tì, gọi là tướng gia. Hắn bao giờ nghĩ đến việc bắt nàng như ?
Lý Duy Nguyên phát hiện, càng trừng phạt nàng thì nàng vẫn ung dung bình tĩnh như , ngược bản càng cảm thấy vô cùng khó chịu.
" Ngươi tranh luận với như thế nào là hợp với quy tắc ?" Bỗng nhiên Lý Duy Nguyên chút tức giận, ngữ khí cũng lắm, " Ta ngươi như thế nào, thì ngươi như thế đó."
Nhìn Lý Duy Nguyên như thật giống với một đứa bé, trong lòng Lâm Uyển thầm thở dài một , nhưng vẫn lên tiếng đáp ứng: " Vâng."
DTV
Vì thế nàng đem thức ăn đặt bàn, trong phòng dùng cơm. Nàng còn cố ý đưa lưng về phía Lý Duy Nguyên, cho nên kiêng nể gì liền âm thầm quan sát nàng.
Dáng cũng quá cao cũng quá gầy, gương mặt xinh xắn lanh lợi, bên hông còn đeo một đai lưng, eo nàng thật thon, tướng mạo kiều diễm chút yếu đuối.
Lý Duy Nguyên thầm nghĩ, như đây mới chính là diện mạo thực sự của nàng? Ở trong mắt , cho dù tướng mạo nàng thì nàng vẫn là xinh nhất.
Thừa dịp Lâm Uyển vẫn mải mê dùng cơm, quả thực chút tham luyến nàng thật kỹ, hận thể cứ như mà đem hình bóng nàng khắc sâu trong xương tuỷ.
Tuy rằng Lâm Uyển đưa lưng về phía , nhưng bữa cơm nàng ăn tự nhiên.
Nàng vội vàng ăn xong một chén cơm, đó liền dậy thu dọn chén đũa, lên tiếng hỏi Lý Duy Nguyên: " Xin hỏi tướng gia còn chuyện gì phân phó nữa ?"
Giờ phút Lý Duy Nguyên tức giận nàng, cũng giận cả chính . Hắn hy vọng nàng thể mặt giải thích rõ chuyện, chỉ cần rõ vì qua bảy năm nàng mới đậy, còn nhận , còn tình nguyện trở thành biểu của Thuần Vu Kỳ, thì sẽ bỏ qua chuyện.
Cho dù nàng giải thích rõ chuyện cũng , chỉ cần nàng lên tiếng gọi một tiếng ca ca, tuyệt đối sẽ so đo với nàng nữa.
vì nàng tình nguyện dùng phận nha ở bên cạnh , cũng ý định nhận ?
Còn thấy nàng luôn miệng gọi là tướng gia, xưng là nô tì. Hắn chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu.
Sau đó ném quyển sách lên thư án, lạnh giọng phân phó: " Đi pha cho một tách ấm."
Lâm Uyển một tiếng, nhanh tay pha đem đến cho Lý Duy Nguyên. Nàng dùng loại mà yêu thích pha cho .
Lúc sự tức giận trong lòng cũng dần dần biến mất, tiếp tục sách. lên tiếng gì thêm, cho nên Lâm Uyển dám tuỳ tiện lui ngoài chỉ yên bên cạnh .
Thỉnh thoảng nàng cũng lên tiếng xin Lý Duy Nguyên cho nàng phép trở về phòng của , nhưng nàng sợ sẽ sinh nghi, vì đem những lời nuốt trở .
cuối cùng vẫn đau lòng khi thấy nàng vẫn mãi như , liền buông sách xuống, nhàn nhạt : " Nghỉ ngơi thôi."
Lâm Uyển xong, nhanh tay đem nước đến cho rửa mặt. Theo chuẩn giường cho , cuối cùng nàng xoay rời khỏi phòng.
Bất quá nàng mấy bước, liền thấy Lý Duy Nguyên hỏi : " Ngươi còn ?"
Lâm Uyển xoay , cúi đầu, cung kính đáp: " Nô tì dám ở đây phiền tướng gia nghỉ ngơi, cho nên nô tì trở về phòng. Nếu tướng gia chuyện gì sai bảo, chỉ cần gọi một tiếng, nô tì sẽ lập tức đến ngay."
Nàng rõ ban đêm Lý Duy Nguyên thích lạ ở hầu hạ. Hơn nữa suốt cả ngày nàng luôn lo lắng đề phòng như , cũng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, hiện giờ nên ngủ một chút ?
Lý Duy Nguyên mép giường, chậm rãi cởi y phục , ánh mắt âm trầm về phía nàng, từ từ lên tiếng: " Ai cho phép ngươi trở về phòng? Ở đây."