Xuyên Vào Truyện, Ta Ôm Chặt Huynh Trưởng - Chương 32

Cập nhật lúc: 2024-10-29 22:39:03
Lượt xem: 107

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một lúc , Lý Tu Tùng tiến noãn các một lời nào, liền lập tức quỳ xuống mặt Dương Thị.

Dương Thị thấy như thế, bà giận đến run : " Ngươi vẫn còn ý nghĩ đó, đến đây cầu xin cho tiểu nghiệp chướng học ?"

Nghe bà xong, Lý Tu Tùng chỉ cúi đầu, nhỏ giọng : " Xin mẫu đừng Nguyên nhi như . Mặc kệ như thế nào, Nguyên nhi cũng là nhi tử của ."

" Nhi tử của ngươi?" Dương Thị lạnh, " Đứa nhi tử của ngươi, sinh khắc c.h.ế.t phụ ngươi. Ngươi Đại Giác Pháp Sư , nó là khắc tinh, sẽ khắc c.h.ế.t gia đình, còn hại nước hại dân, cái thứ nhi tử như ngươi còn nhớ tới gì? Lúc khi nó sinh nên bóp c.h.ế.t nó cho xong."

Lý Tu Tùng càng cúi thấp đầu. vẫn lên tiếng giải thích: " Mẫu , nên vì một lời của gã hoà thượng mà chán ghét Nguyên nhi. Nguyên nhi, dù cũng là tôn nhi của . Hơn nữa chuyện của phụ chắc chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi, đừng cứ đổ hết tội lên đầu Nguyên nhi."

Bang một tiếng, Dương Thị đập tay thật mạnh lên bàn Kháng Trác tách bàn run động mạnh tạo tiếng vang lớn.

Lý Lệnh Uyển cũng động tác của bà cho giật . đó nàng liền bình tĩnh , tiếp tục đến việc của Lý Duy Nguyên.

" Ngươi dám vì cái thứ nhi tử như , mà chống đối lời của ? Cho ngươi ăn học nhiều năm như thế ngươi đều mang cho chó ăn hết ?"

Lúc Dương Thị tức giận quả nhiên lời càng ngày càng cay nghiệt, " Hơn nữa đối với lời của Đại Giác Pháp Sư mà ngươi cũng dám nghi ngờ? Đại Giác Pháp Sư chính là một cao tăng, những ngài đoán mệnh đều sai một ai."

Lý Lệnh Uyển bên cạnh ba như ,cảm thấy bản thật mất mặt.

Lúc nàng chợt một ý tưởng sẽ cho một cao tăng đắc đạo gặp nữ chính, tiên đoán tương lai của nữ chính, sẽ trở thành một vạn , cho nên nàng mới tạo nhân vật Đại Giác Pháp sư .

Đại Giác Pháp Sư mà thể đoán mệnh chuẩn như . Hắn Lý Duy Nguyên là khắc tinh, tương lai vô luận thế nào cũng sẽ hại cả nhà, đối với quốc gia là một đại hoạ.

Còn nữ chính Lý Lệnh Yến mệnh phượng hoàng, tất nhiên cuối cùng những chuyện đó đều trở thành sự thật.

chuyện đều là do một tay nàng , thật sự đoán mệnh chuẩn nhất chính là hiện tại đang an vị bên cạnh lão thái thái đây , cho nên ơn lão thái thái đừng đến vị Đại Giác Pháp Sư nữa.

Lão thái thái vẫn cứ luôn miệng với : " Vì ngươi ăn bất kính với Đại Giác Pháp Sư như ? Phật Tổ cao mà sẽ trách phạt ngươi cho xem."

Lúc Lý Tu Tùng vẫn cúi thấp đầu. Dương Thị mắng đến mỏi miệng, bà chẳng còn kiên nhẫn nữa liền vẫy tay đuổi : " Thôi , ngươi trở về ."

Lý Tu Tùng quỳ mãi chẳng chịu dậy, giọng tuy nhỏ nhưng cực kì kiên quyết: " Mẫu , ngày nào còn đồng ý cho Nguyên nhi học, nhi tử sẽ quỳ gối ở đây cho đến khi đồng ý."

Dương Thị thật sự nổi nóng, bà cầm chặt chuỗi Phật châu trong tay quăn đầu của Lý Tu Tùng : " Ngươi mà cũng dám uy h.i.ế.p ? Được, lắm nếu ngươi thích quỳ thì ngươi cứ việc bên ngoài mà quỳ. Dù cho ngươi quỳ đến chết, mẫu như đây cũng sẽ đau lòng."

Nghe xong Lý Tu Tùng trầm mặc, liền dậy bên ngoài cũng đến Dương Thị một cái.

Lý Lệnh Uyển đầu, xuyên qua cửa sổ quan sát khung cảnh ở bên ngoài, quả thật nàng thấy Lý Tu Tùng đang quỳ gối trong sân viện.

Trong nội tâm của Lý Lệnh Uyển cảm giác của đối với Lý Tu Tùng là loại cảm giác gì.

Nàng đến Dương Thị, mặt bà giận đến đỏ bừng, nàng liền bước xuống giường, nhặt chuỗi Phật châu đem đến cho bà, nàng nhẹ nhàng đ.ấ.m chân cho bà.

Lúc nhất nàng nên nhắc chuyện để Lý Duy Nguyên học, nếu đến chuyện đó chính là tự đ.â.m đầu trong họng s.ú.n.g còn gì.

nàng hề ý định đ.â.m đầu họng s.ú.n.g , bất quá họng s.ú.n.g tự tìm đến nàng.

Trong lòng Dương Thị đang tức giận, cho nên bà thấy gì đều cũng mắt. Rõ ràng bà còn vui khi thấy Lý Lệnh Uyển trở nên hiểu chuyện, lời, là lý lẽ.

bây giờ ba trầm mặc quát nàng: " Đừng tưởng mấy ngày gần đây cháuthường qua với cái tiểu nghiệp chướng đó."

Nghe bà như thế, Lý Lệnh Uyển liền co rúm . Nàng thực sự bất ngờ vì lão thái thái việc .

Tiểu viện của Lý Duy Nguyên ở một nơi cực kỳ hẻo lánh, hơn nữa lúc nàng đến đó cận thận quan sát xem ai theo dõi , khi xác định ai nàng mới đến đó mà.

Chỉ là mấy ngày nàng nhờ Nhị ca của Tiểu Phiến bên ngoài mua một ít đồ để trang trí tiểu viện của Lý Duy Nguyên mà thôi.

Nàng cũng dặn dò Nhị ca của Tiểu Phiến thật bí mật để khác .

hiện tại Dương Thị thể chuyện ? Ý tứ của Dương Thị, chính là từ lâu bà sớm nàng cùng Lý Duy Nguyên thường xuyên qua .

Qua chuyện , Lý Lệnh Uyển phát hiện trong Di Hoà Viện của chắc chắn nội gián.

gần đây nàng chỉ cận cùng Tiểu Phiến và Tiểu Ngọc, nếu trong Di Hoà Viện cố tình chú ý đến nhất cử nhất động của nàng, thì tất nhiên cũng sẽ phát hiện một chút manh mối. Sau đó liền cho Dương Thị .....

Nghĩ đến việc Lý Lệnh Uyển liền chút tức giận. hiện tại là thời điểm để nàng tức giận, nàng đang yếu thế, còn khác phát hiện sơ hở, cho nên nàng cần bình tĩnh tìm cách giải quyết .

Nàng hiểu rõ Dương Thị vốn là kẻ ngốc, nếu nàng cố giải thích chỉ bà thêm tức giận mà thôi.

Vì thế Lý Lệnh Uyển vội dậy, quỳ xuống mặt bà, nàng : " Tổ mẫu, đúng là gần đây cháu thường xuyên qua với đại ca. Bởi vì trong lòng cháu cho rằng, ở trong vườn mai đại ca cứu cháu. Nếu , đứa cháu của tổ mẫu sớm đời nhà ma , còn sống tới giờ mà hầu hạ tổ mẫu ?

Sau khi vết thương đầu cháu hơn, con chợt nghĩ thì hai chữ nhớ ơn, nếu thì khác gì súc sinh ?

Đại ca còn là ân nhân cứu mạng của cháu, tất nhiên trong lòng cháu đền đáp một chút, cho nên khi cháu thấy cảnh đáng thương của , cháu chịu nỗi nênmuốn giúp đỡ đại ca một chút. Tổ mẫu, bà cũng nên la cháu như thế, cũng cần cảm thấy trong lòng vui vì đứa cháu gái ."

Nói xong nàng liền di chuyển bằng đầu gối đến mặt ý Dương Thị, ôm chân bà mà lớn.

Nàng thể hiện một bộ dạng uất ức, nàng tin Dương Thị sẽ bộ dạng của nàng cho kinh hãi.

Dù gì nàng cũng chỉ là một đứa bé tám tuổi, đến thương tâm như , miệng lúc nào cũng tổ mẫu, bà ngàn vạn đừng bỏ mặt cháu. Cho dù Dương Thị ý chí sắt đá đến thế nào cũng mềm lòng.

bà thở dài một , đưa tay đỡ Lý Lệnh Uyển dậy, kéo nàng lên giường, bà cầm khăn tay lau nước mắt cho nàng, thở dài : " Cho dù như thế nào, cháu đến hai chữ nhớ ơn cũng là một điều . Con cháu của Lý gia chúng , nên như ."

Dương Thị dừng một chút thở dài nữa : " đại ca của cháu là như thế nào cháu cũng hiểu mà, đứa nhỏ mệnh khắc tinh. Chính Đại Giác Pháp Sư nó sẽ khắc c.h.ế.t những bên cạnh nó, cháu nên ít tiếp xúc với nó , bằng cháu sẽ gặp nguy hiểm. Tổ mẫu cũng chỉ vì lo cho cháu thôi."

Lý Lệnh Uyển đến mũi nhỏ cũng trở nên ửng hồng, nàng giương đôi mắt còn ngấn lệ Dương Thị: " Tổ mẫu, chuyện như . Đại ca đối với cháu lắm. Còn nhớ ngày mười bốn tháng giêng, cháu với tổ mẫu cháu khỏe viện nghỉ ngơi, nhưng trong lúc nhàm chán, cháu liền đến phía hoa viên ngắm cảnh.

hiểu vì thế tử của Quãng Bình hầu phủ từ xông đến cháu té ngã đập đầu xuống đất. Cũng may lúc đại ca, thấy liền đỡ cháu dậy, còn xoa khối u sưng ngay ót cho cháu. Tổ mẫu, nếu ngày đó , cháu cũng thế nào. Cho nên cháu cảm thấy đại ca sẽ cháu gặp nguy hiểm , cũng khắc cháu , đại ca chính là phúc tinh của cháu thì ."

Sau đó nàng giơ hai tay mặt Dương Thị : " Tổ mẫu, bà xem, cháu cùng đại ca thiết cũng ba bốn tháng, nhưng hiện giờ cháu đang yên lành mặt bà , thiếu tay cũng thiếu chân, cũng chẳng bệnh ? Cho nên con cảm thấy, lời của cao tăng thể nhưng cũng thể tin , bà xem cháu đúng ?"

Dương Thị nàng xong, vẻ mặt bà suy tư nàng, nhưng chẳng gì.Trời cũng bắt đầu tối, trong phòng các nơi đều thắp đèn, hành lang ngoài sân cũng là ánh sáng của đèn lồng.

Thời tiết đầu xuân gió se se lạnh thổi qua cánh cửa sổ kêu kẽo kẹt. Sau đó bà liền kêu nàng lên.

Lý Lệnh Uyển liếc mắt ngoài cửa sổ một chút, nàng thấy Lý Tu Tùng vẫn kiên trì quỳ ở đó.

Sống lưng thẳng tắp, gió đêm thổi lên tóc khiến cho một vài sợi tóc rơi xuống, thể ốm yếu, gương mặt tái nhợt. Trong lòng nàng chợt dâng lên một sự chua xót.

Nàng đầu Dương Thị, bà vẫn nhắm chặt hai mắt niệm kinh tay thì xâu chuỗi Phật châu.

Hiện tại Song Hồng cùng Song Dung dẫn theo tiểu nha đang dâng đồ ăn lên đây, bọn họ nhanh tay đặt thức ăn lên bàn Kháng Trác, đem đến tận giường cho bà.

Lúc Dương Thị mở mắt , đến Lý Lệnh Uyển: " Hôm nay tổ mẫu ăn chay, thức ăn ngon cho cháu ăn ."

Mới Lý Lệnh Uyển rằng mấy ngày gặp mặt tổ mẫu, trong lòng nhớ tổ mẫu vô cùng, cho nên đây thật lâu để trò chuyện cùng tổ mẫu, còn ăn xong cơm tối mới chịu trở về, Dương Thị cũng đồng ý.

Lý Lệnh Uyển liền vội : " Cháu cũng sẽ ăn chay giống tổ mẫu."

Song Hồng cùng Song Dung phiên múc cháo chén ngọc bích đem đến cho Dương Thị và Lý Lệnh Uyển.

Dương Thị cao tuổi, cơm tối dùng nhiều dầu mỡ sẽ tiêu hoá , cho nên bữa tối chỉ luôn dùng cháo.

Sau khi Song Dung đưa chén cháo đến tay Lý Lệnh Uyển, nàng liên nhận lấy chén cháo, trong tay cầm lấy muỗng bạc cùng đũa tre bắt đầu dùng bữa.

Hôm nay Dương Thị ăn chay, nên thức ăn bàn cũng phong phú lắm, bất quá chỉ một dĩa mì xào chay, một đĩa củ cải xào, cùng một đĩa đậu que xào mà thôi.

Lý Lệnh Uyển Dương Thị là coi trọng quy củ, cho nên nàng chỉ tập trung dùng cơm lên tiếng, trong lúc dùng cơm còn cẩn thận dè dặt để chiếc đũa đụng chén, cố gắng phát âm thanh.

Lúc đang dùng cơm, nàng bên ngoài một tiểu nha chuyện lớn tiếng.

Dương Thị liền nhíu mày, vẻ mặt âm trầm đầu phân phó Song Hồng: " Ngươi ngoài xem thử, đứa tiểu nha nào hiểu phép tắc đang chuyện? Đưa nàng đến quản sự ma ma vả miệng mười cái."

Song Hồng bà đang vui, vội vàng cung kính đáp ứng, đó vén rèm ngoài. Chỉ một lúc bên ngoài liền yên tĩnh trở , ngay đó Song Hồng cũng trở về.

" Hồi bẫm lão thái thái." Song Hồng cũng dám đùa nịnh nọt với Dương Thị như ngày thường, năn cực kì cẩn thận. " Vừa , nô tì ngoài xem qua, bởi vì ngoài trời bỗng nhiên tuyết rơi, nên tiểu nha đó cảm thấy ngạc nhiên, nàng kêu khác đến cùng xem, cho nên mới chuyện ồn ào như .

Nô tì thấy thế mắng nàng một trận, cũng kêu đưa nàng tới ma ma quản sự, theo như lời phân phó của lão thái thái, còn kêu vả miệng mười cái"

Dương Thị xong cũng chẳng lên tiếng, chỉ đầu về hướng cửa sổ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-truyen-ta-om-chat-huynh-truong/chuong-32.html.]

Ngay đó Lý Lệnh Uyển cũng theo hướng đó. Quả nhiên ngoài trời đang tuyết rơi. Những bông tuyết trắng xoá gió đêm thổi rơi lả tả, Lý Tu Tùng vẫn quỳ ngay ngắn nơi đó cũng chẳng ý định rời .

Dương Thị như thế liền thở dài, lập tức trong lòng nàng liền hiểu rõ, tất nhiên bà mềm lòng.

Lý Tu Tùng cũng là nhi tử do sinh , thấy vẫn quỳ gối ở bên ngoài, trong lòng bà cũng đau xót, chỉ là bà nhượng bộ về chuyện mà thôi.

Nếu hiện tại bà mềm lòng, nàng chỉ cần cấp bậc thang cho bà xuống là .

Vì thế Lý Lệnh Uyển vội buông đôi đũa tay, xuống giường, nàng liền quỳ xuống mặt Dương Thị.

Song Hồng cùng Song Dung thấy nàng quỳ xuống cũng vội vàng quỳ theo.

" Tổ mẫu," giọng nghẹn ngào như của Lý Lệnh Uyển vang lên, " Cầu xin bà hãy cho đại bá trong. Bà xem trời tối, còn tuyết rơi cùng gió lớn, đại bá quỳ bên ngoài lâu như , chắc chắn sẽ dễ sinh bệnh. Đến lúc đó đại bá ngã bệnh, trong lòng tổ mẫu cũng cảm thấy đau lòng ?"

Song Hồng cùng Song Dung lặng lẽ . Các nàng cũng hầu hạ bên cạnh Dương Thị mấy năm, hiểu tâm tư của Dương Thị.

Các nàng cũng hiện giờ bà mềm lòng, hơn nữa còn Tam tiểu thư ở đây cầu xin, các nàng còn sợ gì?

Vì thế Song Hồng cùng Song Dung cùng dập đầu với Dương Thị : " Lão thái thái, xin cho đại lão gia bên trong đây ạ"

Lý Lệnh Uyển nghĩ, nàng cấp cho bà cái bậc thanh cũng đủ lớn nhỉ? Hẳn là Dương Thị sẽ bước xuống thôi?

như nàng dự đoán, Dương Thị thở dài lên tiếng phân phó Song Hồng cùng Song Dung: " Hai các ngươi, ngoài kêu đại lão gia đây." Giọng của bà tràn đầy mệt mỏi.

Song Hồng cùng Song Dung cung kính lên tiếng, đó các nàng liền dậy, vén rèm khỏi phòng kêu Lý Tu Tùng tiến .

Lý Lệnh Uyển vẫn quỳ như cũ, lệnh của Dương Thị nàng dám tự tiện lên.

hiểu là do Dương Thị quên bảo nàng dậy, là vì nàng năm bảy lượt cầu xin cho Lý Tu Tùng để cho bà chút mặt mũi nào, cho nên bà lên tiếng kêu nàng dậy, vì thế nàng vẫn tiếp tục quỳ gối.

Thực nhanh Lý Tu Tùng cũng phòng. Sắc mặt so với buổi chiều nàng thấy càng thêm tái nhợt.

Sau khi tiến ánh mắt cũng thoáng qua Lý Lệnh Uyển, nàng cũng đang quỳ gối mặt đất, cũng quỳ xuống.

Đột nhiên thấy Dương Thị cất tiếng hề mang âm thanh giận dữ : " Ngươi lên ."

Lúc Lý Tu Tùng lên, chẳng lên tiếng Dương Thị chằm chằm.

Lý Tu Tùng là đứa con đầu tiên bà sinh , tuy rằng nổi bật nhất trong ba đứa con của bà, tính tình quá nhu nhược.

chẳng thể nghi ngờ đứa con lời nhất, hiếu thảo nhất trong ba con của bà.

Hơn nữa mẫu như bà hiểu rõ những rung động trong tâm tình của , cho nên tình cảm bà dành cho Lý Tu Tùng cũng chút khác biệt.

Nghĩ thì cũng nghĩ , bà tình cảm của dành cho đứa nhi tử đầu tiên loại cảm tình gì, còn Lý Tu Tùng đối với Lý Duy Nguyên cũng là cảm tình gì?

Vứt bỏ cũng chẳng , buông tay cũng chẳng xong, nhưng chịu khổ bà liền cảm thấy đau lòng.

Lý Duy Nguyên cũng là trưởng tử đầu tiên của Lý Tu Tùng, Dương Thị nghĩ đến đây chỉ thở dài một .

Sau đó với vẻ mặt mệt mỏi, bà phẩy tay với , : " Chuyện ngươi cầu xin, tạm thời đồng ý."

Lý Tu Tùng xong, lập tức ngẩng đầu lên với vẻ mặt bất ngờ, trong mắt ngấn lệ, kích động : " Đa tạ mẫu ."

Dương Thị vẫn phẩy tay, vẻ mặt mệt mỏi như cũ : " Ta . Ta cũng chỉ tạm thời đồng ý cho nó đến học đường để học mà thôi, nếu đúng như lời Đại Giác Pháp Sư , nó mệnh khắc tinh, nếu các tôn nhi khác cùng nó ở bên xảy nguy hiểm gì, sẽ bao giờ cho nó đến học đường để học nữa. Không chỉ thế, nó cũng trong phủ, lập tức đưa nó đến chùa, ngày đêm thắp hương cho Phật Tổ."

Ngụ ý của bà chính là cho Lý Duy Nguyên xuất gia hoà thượng. Lý Tu Tùng nóng nảy, vội : " Mẫu ...."

kịp Dương Thị liền trầm mặc, ngữ khí cũng kiên quyết : " Việc cứ quyết định như ."

DTV

Tiếp theo : " Hôm nay ngươi quấy rầy một ngày cũng mệt mỏi , ngươi cũng , trở về sớm nghỉ ngơi ."

Lý Tu Tùng cũng dám thêm gì nữa, lập tức cung kính lên tiếng, chợt thoáng sang Lý Lệnh Uyển, đó liền xoay rời .

Dương Thị về Lý Lệnh Uyển còn đang quỳ đất, hỏi nàng: " Cháu hiểu từ nãy đến giờ vẫn bắt cháu quỳ ?"

Trong lòng nàng cảm thấy khổ sở cùng ủy khuất. Rõ ràng Dương Thị chính là nhân vật trong quyển truyện mà nàng sáng tạo mà.

Lúc nàng chỉ tả về bề ngoài của lão thái thái trong truyện mà thôi, nàng nghĩ đến hiện tại nàng xuyên đây gặp mặt lão thái thái bằng xương bằng thịt như .

Lý Lệnh Uyển phát hiện chính thể thấu tâm tư của lão thái thái.

nàng nghĩ rằng, lão thái thái cũng sống đến từng tuổi , bà ăn muối còn nhiều hơn nàng ăn cơm chuyện lớn bé gì từng trải qua, nàng thấu tâm tư của bà cũng là chuyện bình thường.

Nghĩ như nàng cảm thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều. Nàng liền thành thành thật thật, quy quy củ củ lắc đầu: " Cháu ạ"

Dương Thị nàng một chút, đó mới chậm rì rì : " Đừng tưởng tổ mẫu già mà cháu gạt . Bà già ăn muối nhiều hơn cháu ăn cơm đấy, chuyện gì từng trải qua, cháu cho rằng cháo thể lừa gạt ?

Hôm nay cháu nhớ chỉ đơn giản đến gặp thôi ? Chẳng khi

cháu đến học đường thấy đại ca của cháu, cho nên cháu mới đến đây cầu xin cho nó đến học đường đúng ?"

Lý Lệnh Uyển......

Nàng còn cái gì? Cũng chỉ hì hì lấy lòng: " Tổ mẫu đúng là hoả nhãn kim tinh, chỉ cần liếc mắt một cái thấu cháu gái ý đồ gì. đời ai ai thể so sánh với cơ trí của bà, cháu gái mà giở trò gì thì bà chỉ cần liếc mắt một cái đều thể thấu hết ."

là trong lòng đau khổ nha. Lý Lệnh Uyển nước mắt chảy thành sông mà. Dương Thị khẽ hừ mũi một tiếng, bất quá vẻ mặt so với lúc nãy hơn một chút. Làm lên chứ, khác khen tất nhiên là vui vẻ, hơn nữa còn một đứa nhóc nịnh nọt.

thoáng qua Lý Lệnh Uyển, đó dùng ngữ khí ghét bỏ : " Được , mục đích của cháu cũng đạt , cũng đừng mặt bà già quỳ nữa. Đứng lên , mau trở về phòng tắm rửa nghỉ ngơi, ngày mai còn dậy sớm học."

Lý Lệnh Uyển lập tức dậy, nhưng ngay, ngược nàng dựa sát Dương Thị, hì hì : " Tổ mẫu, cháu , hôm nay cháu hầu hạ bà ngủ."

Dương Thị trừng mắt nàng một cái : " Bà già cần cháu hầu hạ. Cháu còn mau ? Lần chính là năm cây roi mây, tặng cho bốn vị phu tử mỗi một cây, còn để cho một cây, để kêu mang tới đây, cho cháu nếm thử cảm giác đánh là như thế nào ?"

Lý Lệnh Uyển xong liền lè lưỡi, đó : " Tổ mẫu hôm nào rãnh rỗi cháu đến thăm ."

Dứt lời nàng nhảy xuống giường gỗ, xoay chạy , giống như con thỏ nhỏ. Dương Thị thấy bộ dạng của nàng như , bà liền . khi xong sắc mặt bà trở nên nghiêm túc.

Tuy rằng ba thích Lý Lệnh Uyển như bây giờ, cảm thấy nàng cái gì cũng , đúng là một tiểu khả ái, hận thể đặt nàng ở đầu quả tim, nhưng trong đầu cảm nhận gì đó hợp lý.

Tựa như một đêm bỗng nhiên nàng trở nên hiểu lý lẽ như , nhớ lúc xưa tính tình kêu căng ngang ngược nhưng bây giờ đổi.

Trên đời ai một đêm đổi long trời lở đất như thế? Dương Thị chậm rãi chuỗi Phật châu trong tay, mặt vẫn thể hiện vẻ suy tư.

*

Lý Lệnh Uyểnh cùng Tiểu Phiến rời khỏi cửa của Thế An Đường, bên ngoài tuyết vẫn còn rơi lả tả.

Trong tay Tiểu Phiến cầm một chiếc đèn lồng để chiếu sáng, nhưng nàng hai bước thì tiểu thư của nàng đột nhiên dừng bước.

Tiểu Phiến liền đầu thấy tiểu thư với vẻ mặt đang suy tư điều gì đó. Nàng liền hỏi: " Tiểu thư, ?" Sau đó nàng Lý Lệnh Uyển nhẹ giọng thở dài.

Bởi vì Lý Lệnh Uyển cảm giác chút bất lực. Kỳ thật mà , ngay từ đầu trong lòng nàng đối với những ở nơi một chút ý tứ khinh thường, nàng nghĩ bọn họ đều do chính nàng , nếu nghiêm túc mà nàng chính là sáng tạo nơi .

hiện tại nàng dần dần phát hiện bản nàng ở tại nơi đây chỉ thông minh chẳng bằng ai.

Lúc nàng chỉ những nhân vật đó giấy qua từng câu văn, nhưng nào ngờ một ngày những nhân vật đều trở thành sống, bọn họ suy nghĩ tình cảm.

Hơn nữa nàng còn trải qua nhiều chuyện như , bọn họ sớm còn trong sự kiểm soát của nàng nữa, tất cả ở đây đều là những lòng thâm sâu khó đoán.

khổ là những việc đều nhắm nàng, nàng cảm thấy bản chỉ là một bình thường, trải qua bao nhiêu năm sinh hoạt bình yên, chỉ thông minh cũng đủ dùng, tại nàng gặp một con cáo già thấu tâm tư như Dương Thị chứ?

Nàng thậm chí còn nghi ngờ bản rốt cuộc thể thấu tâm tư của khác . Đừng để đến bán cũng . Đầu óc thật mệt mà.

Suy nghĩ một lúc nàng liền thở dài, ngẩng đầu Tiểu Phiến : " Chúng tạm thời trở về Di Hoà Viện, đến chỗ của đại thiếu gia thôi."

Trước mắt mà , Lý Duy Nguyên nàng cảm thấy mới là thấu hiểu tâm tư khác nhất, hơn nữa nội tâm tàn nhẫn, khó thu phục, cho nên nàng cần cẩn thận lấy lòng .

Tuy rằng hiện giờ thái độ đối với nàng hơn một chút, nhưng nàng vẫn cảm thấy lo lắng.

Nàng tính tình đa nghi, vui buồn bất thường, chỉ cần một chút cẩn thận cũng thể chọc giận , như chẳng những gì nàng cố gắng tất cả sẽ uổng phí hết . Cho nên nhất nàng ngày ngày tạo nhiều thiện cảm với .

Loading...