Xuyên Vào Truyện, Ta Ôm Chặt Huynh Trưởng - Chương 53

Cập nhật lúc: 2024-10-30 03:17:00
Lượt xem: 82

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc Lý Lệnh Uyển chẳng hề quan tâm đến bọn họ đang tranh cãi với những gì, nàng chỉ yên lặng chiếc giường La Hán cầm hạt dưa mà thôi, cắn hạt dưa âm thầm qua sát Lý Duy Hoa.

Năm nay Lý Duy Hoa ba tuổi, nhưng lúc nào bên cạnh nó cũng nhũ mẫu chăm nom. Hiện tại bà đang đưa tay cầm lấy hộp hạt đều bàn Kháng Trác, đó bà lột sạch vỏ

hạt điều, liền đưa chúng Lý Duy Hoa ăn, tiếp đến đưa cho nó thêm hạt dẻ, cùng bà đem kẹo bỏ miệng nó, thấy như Lý Lệnh Uyển sợ khiếp vía.

Không đến những hạt điều, hạt dẻ vốn cứng , bà còn đưa cho Lý Duy Hoa ăn thêm một viên kẹo cứng còn to như thế , hơn nữa hiện giờ nó chỉ là một đứa bé nếu cẩn thận sẽ khiến nó mắc nghẹn mất.

Vì thế Lý Lệnh Uyển vội vàng dậy, tiến đến mặt Lý Duy Hoa, nàng khom thấp xuống, Lý Duy Hoa ôn nhu : " Nào, Hoa nhi, lời tỷ tỷ, nhả viên kẹo đường trong miệng nhé."

Lý Duy Hoa mở to đôi mắt nàng lên tiếng. Thấy nó như thế, Lý Lệnh Uyển tươi ôn hoà tiếp: " Hoa nhi ngoan, mau nhả viên kẹo đường trong miệng ?"

Đột nhiên nhũ mẫu bên cạnh lên tiếng hỏi: " Tứ tiểu thư, đây đang cái gì?"

Thanh âm của bà lớn cũng vô cùng sắc bén, chừng trong đại sành đều thấy hết.

Lý Lệnh Uyển vẫn mặc kệ bà gì, nàng vẫn như cũ cố gắng thuyết phục Lý Duy Hoa: " Hoa nhi, mau nhả viên kẹo đó tay tỷ tỷ ?"

Sau khi Lý Duy Hoa quan sát nàng một chút, trong lòng nó cảm thấy cái vị tỷ tỷ thật ôn nhu thiện, nó liền mỉm với nàng lời nàng nhả viên kẹo trong miệng trong tay nàng.

Từ nãy đến giờ trái tim của Lý Lệnh Uyển cứ đập liên hồi, bây giờ mới thể bình tĩnh .

Lý Duy Hoa liền đưa tay chỉ hộp bánh quế hoa : " Tỷ tỷ, ăn cái ."

Loại bánh quế hoa mềm còn ngon nữa, cho nên đứa bé ba tuổi nào cũng thể ăn.

nàng nhanh lấy khối bánh đó cho nó ăn, nàng : " Nè, tỷ tỷ cho ăn nhé."

Làm xong hết việc nàng liền thở phào nhẹ nhỏm, đó nàng thẳng lên, mẫu giọng điệu nghiêm túc : " Sau ngươi đừng cho Hoa nhi ăn những thứ đó nữa, nếu cần thận lỡ khiến Hoa nhi nghẹn thì , tuyệt đối thể để cho tiểu thiếu gia ăn chúng."

Nhũ mẫu nàng như thế, cảm thấy vô cùng oan uổng, hơn nữa bà nghĩ cũng mất hết thể diện.

Tựa như lời của Lý Lệnh Uyển là đang trách móc bà chăm sóc cho trẻ con .

Vì thế bà liền quỳ xuống, ấm ức , : " Lúc còn ở Giang Châu tiểu thiếu gia cũng ăn những thứ đó cơ mà, bao giờ nghẹn cả. Tứ tiểu thư như ý gì? Có ngài đang trách cứ nô tì chăm sóc trẻ con đúng ? Còn nữa bánh quế hoa vốn dĩ tiểu thiếu gia bao giờ ăn chúng nào, nếu vì ăn cái đó mà tiểu thiếu gia xảy chuyện gì thì nô tì gánh nổi tội."

Lý Lệnh Uyển nhịn thầm trong lòng mắng bà là đồ ngu ngốc. Lúc Lý Duy Hoa ăn những thứ đó chuyện gì, là do nó may mắn. Ngươi con nó cứ xem chuyện đó là một việc bình thường ?

Nếu một ngày nào đó những thứ như hạt dẻ, hạt điều cùng kẹo đường đó Lý Duy Hoa mắc nghẹn, đến lúc đó ngươi cũng kịp nữa .

nàng cũng thể quát lớn bà , cho nên nàng giải thích ý của bản để bà hiểu, hơn nữa nàng cũng ý trách cứ gì bà cả.

Còn bánh quế hoa chỉ từ bột gạo cùng đường hoa quế, bánh đó mềm dễ ăn, thế nên thể xảy chuyện gì chứ?

Bất quá lời kịp , thì đột nhiên phía một nắm tay nàng kéo nàng thật mạnh phía , vì một sức lực lớn như thế kéo , cho nên nàng giữ vững cơ thể lảo đảo té trúng cạnh ghế.

Vốn cái ghế cao, bụng của nàng va cạnh ghế, vì quá đau sắc mặt nàng thoáng trắng bệch.

" Uyển Uyển!"

Nàng hai tiếng gọi đồng thanh vang lên, nhưng dù đau đớn thế nào nàng vẫn hai giọng đó là của Lý Duy Nguyên cùng Chu Thị.

Sau đó chạy như bay đến đây, nhanh tay đỡ nàng dậy. Chu Thị cũng vì cảnh tượng đó doạ đến cả khuôn mặt nàng đều trở nên trắng bệch, trong mắt ngấn lệ, đưa tay xoa bụng cho Lý Lệnh Uyển, nôn nóng hỏi: " Uyển Uyển, con ?"

Tuy rằng Lý Duy Nguyên lên tiếng hỏi gì, nhưng ánh mắt của vô cùng lo lắng khi đến nàng, đôi tay nắm chặt thành đ.ấ.m ngay cả trán gân xanh cũng đều nổi lên, nàng hiện giờ đang phẫn nộ.

Ngay đó đột nhiên đầu về phía bên . Bởi vì phía bên chính là nơi nhũ mẫu , lúc đang quỳ gối mặt đất mà gạt lệ.

Bên cạnh bà còn Lý Tu Bách, đang bế Lý Duy Hoa ôm trong ngực, còn đưa tay moi miếng bánh quế hoa trong miệng nó, : " Hoa nhi, mau nhổ khối bánh trong miệng con ."

Lý Lệnh Uyển...

Mẹ nó, dường như tưởng nàng tâm tư bất chính với Lý Duy Hoa , cứ ngỡ thứ nàng cho Lý Duy Hoa ăn là bánh quế hoa mà là thuốc độc bằng.

Lúc Lý Lệnh Yến cũng nhanh chóng đến, vẻ mặt nôn nóng, nhưng giọng vẫn ôn nhu khuyên bảo Lý Duy Hoa: " Hoa nhi, ngoan nào, tỷ tỷ , mau nhổ khối bánh trong miệng ?"

Trong đầu Lý Lệnh Uyển thầm nghĩ: là phiền phức. Một tấm chân tình ngươi khác coi là lòng lang thú sớm như thế nàng sẽ bao giờ lo lắng nhiều chuyện vô bổ thể .

nàng vẫn đưa tay nắm lấy cánh tay Lý Duy Nguyên, đến chỗ đó sinh sự.

Hiển nhiên Lý Duy Nguyên tức giận, mặt lạnh lẽo tựa như núi băng, nếu khác thấy liền sẽ cảm giác lạnh thấu cả tâm can.

Còn Dương Thị cũng Song Hồng đỡ tới đây, bà hỏi xảy chuyện gì, kể cả trong đại phòng cùng nhị phòng cũng mang tâm tình đến đây hóng chuyện.

Lý Tu Bách cùng Lý Lệnh Yến vẫn luôn miệng kêu Lý Duy Hoa nhổ khối bánh trong miệng .

bởi vì khối bánh quá mềm nên khi Lý Duy Hoa cắn khối bánh đó thì nó nuốt bụng mất , mặc cho Lý Tu Bách dùng ngón tay móc thế nào cũng .

Sau đó Lý Tu Bách ngẩng đầu Lý Lệnh Uyển bằng ánh mắt lạnh lẽo, giọng phẫn nộ hỏi nàng: " Rốt cuộc ngươi cho Hoa nhi ăn cái gì?"

Kỳ thật xong câu hỏi của , Lý Lệnh Uyển trong lòng thầm mắng một câu. Con nhà ngươi, bộ ngươi tự dùng mắt của bản ?

dù nàng tức giận đến mấy thì vẫn là phụ của , nếu nàng dám tranh cãi với chỉ e rằng nàng đánh c.h.ế.t ở đây cũng cảm thấy việc đó là xứng đáng mà thôi.

Cho nên nàng cũng chỉ nhịn sự tức giận trong lòng xuống, đó quy củ trả lời : " Bánh quế hoa ạ."

Lúc nhũ mẫu quỳ bên cạnh còn đổ dầu lửa : " Xưa nay tiểu thiếu gia của chúng đều bao giờ ăn qua bánh quế hoa, nếu thiếu gia xảy chuyện gì thì đây? Mấy ngày thiếu gia còn tiêu chảy, hai ngày nay mới đỡ hơn một chút, bởi thế nô tì dám để tiểu thiếu gia tuỳ ý ăn loại bánh ."

Lý Lệnh Uyển thế liền trừng mắt với bà.Vậy là ai cho Lý Duy Hoa ăn những loại hạt lung tung hả?

Khi Lý Tu Bách thấy nàng trừng mắt với bà vú, liền trừng mắt nàng,: " Mặc kệ như thế nào Hoa nhi cũng là của ngươi, tại ngươi hại nó như thế? Ngươi xứng đáng tỷ tỷ của nó ?"

Lý Lệnh Yến một bên lóc. Hơn nữa nàng còn đưa tay vuốt tay của Lý Duy Hoa, giống như nó đang hấp hối sắp c.h.ế.t đến nơi .

Nàng còn luôn mở miệng trách bản : " Đều do tỷ tỷ . Vừa Tỷ tỷ nên theo sát canh chừng . Hoa Nhi, đừng chuyện gì nha, nếu tỷ tỷ như bây giờ?"

Lý Duy Hoa thấy xung quanh hổn loạn như thế, nó liền to dù nó cũng chỉ là một đứ bé mà thôi, cảnh tượng như thế cho .

Lý Lệnh Uyển cảm thấy thật tức giận. Con nó nàng lòng như thế mà bọn họ cho rằng nàng là lòng hiểm độc, tựa như nàng tay hại c.h.ế.t Lý Duy Hoa bằng.

hiện tại nàng giải thích như thế nào đây? Chỉ sợ dù nàng bất cứ điều gì thì Lý Tu Bách cũng hề tin , lẽ còn cảm thấy là nàng đang giảo biện mà thôi.

Chu Thị nhịn khi thấy nhi nữ của hoài nghi như thế, nàng giải thích Lý Lệnh Uyển: " Lão gia, Uyển nhi chỉ cho Hoa nhi ăn một khối bánh quế hoa thôi, thể hại gì nó chứ? Người hà tất trách mắng con bé như ? Uyển nhi cũng là con của mà."

Bỗng nhiên Lý Tu Bách quát lớn nàng : " Ngươi câm miệng cho . Ta còn hỏi ngươi đấy, rốt cuộc mấy năm nay ngươi dạy dỗ nó như thế nào hả? Khiến nó thể niệm tình mà cho Hoa nhi ăn thứ đó, dù nó rõ bụng hoa nhi vốn , tại còn cho Hoa nhi ăn thứ đồ dầu mỡ ? Có Hoa nhi tiêu chảy nặng hơn thì nó mới lòng, ?"

Chu Thị quát mắng lớn tiếng như thế lập tức ngây ngốc, đó nhịn đau lòng liền đưa khăn che miệng .

Lý Lệnh Uyển thấy Lý Tu Tùng quát Chu Thị, cho Chu Thị thương tâm như , trong lòng nàng thoáng chốc giận dữ.

Vốn là nàng cố nhịn xuống nhưng bây giờ bắt đầu xuất hiện nữa , giờ phút nàng chạy đến mặt Lý Tu Bách chất vấn.

Mẹ nó, ngươi lớn chuyện lên ? Con nhà ngươi, Lý Duy Hoa là ngươi thương yêu nhất, còn mẫu của thì ?

ngươi thể phân biệt trắng đen mà đổ lên mẫu như thế?

đợi nàng lên đến mặt Lý Tu Bách, thì nàng Lý Duy Nguyên nhanh tay nắm c.h.ặ.t t.a.y .

Sau đó nhỏ giọng bên tai nàng: " Tìm tổ mẫu ."

Từ nãy đến giờ Lý Duy Nguyên vẫn luôn lạnh mặt ở một bên quan sát, dụng ý của Lý Tu Bách.

Chẳng Lý Tu Bách đang gán tội cho Chu Thị ? Hắn nhân cơ hội để khó dễ Chu thị cùng Lý Lệnh Uyển mà thôi.

Đến lúc đó sẽ mượn cớ thê tử tâm cơ, nữ nhi bất hiếu, đó sẽ nhanh chóng thư hoà ly với Chu Thị.

Mà ngay lúc Lý Lệnh Uyển cũng hiểu rõ ý tứ của Lý Duy Nguyên, cho nên nàng lập tức lên chạy về hướng Dương Thị, nàng liền ngã lòng của bà : " Tổ mẫu, tổ mẫu."

Sau đó nàng càng lớn, uất ức tiếp: " Cháu lòng độc ác như lời phụ . Dù Hoa nhi cũng là của cháu, thì cháu thể hại , nếu xảy chuyện gì cháu cũng đau lòng ?

Chỉ vì cháu thấy nhũ mẫu ngừng cho Hoa Nhi ăn những loại hạt đó, cháu sợ còn nhỏ cẩn thận sẽ mắc nghẹn, đến lúc đó ?

Vì thế cháu mới lấy bánh quế hoa cho ăn, còn bảo nhả viên kẹo cứng trong miệng . Trời đất chứng giám, cháu đối với Hoa nhi là thật lòng. Tại phụ thể mắng cháu như ?

Tổ mẫu, bà , vốn dĩ cháu là nữ nhi của phụ ? Nếu phụ thể đối xử với cháu giống như kẻ thù thế ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-truyen-ta-om-chat-huynh-truong/chuong-53.html.]

Dứt lời nàng liền vùi đầu trong lòng Dương Thị lớn. Chu Thị thấy nàng như thế, nàng cũng nhịn lớn theo.

Lúc trong lòng Dương Thị cũng một chút khó xử. Một bên thì nhà đẻ Chu Thị còn ai, chẳng còn cơ hội hưng thịnh nữa, bà cũng coi thường Chu Thị, bởi vì tính tình yếu đuối của nàng, hơn nữa nàng cũng sinh nhi tử, thì giữ con dâu như ít gì?

Mà về phương diện khác, dù Tôn Lan Y cũng sinh nhi tử, như lời Lý Tu Bách từng sớm muộn gì phụ của Tôn Lan Y cũng sẽ phục chức, tất nhiên bà hy vọng thể kết với bọn họ, như Lý phủ của sẽ càng hưng thịnh hơn.

chỉ là hiện nay bà vẫn còn phân vân việc của Chu Thị. Dù Lý Tu Bách mới hồi kinh, sẽ nhậm chức quan gì. Nếu một khi chức quan nào, liền hưu thê thì còn đạo lý gì?

Với cái đám ngự sử trong Đô Sát Viện cũng là dạng ăn , nếu để bọn họ thì Lý Tu Bách điều đó, e rằng cũng sẽ thể yên quan .

Dù cho Dương Thị ngày càng mắt với Chu Thị, bà cũng hiểu rõ dụng ý của Lý Tu Bách, vì bà lựa chọn im lặng lên tiếng.

hiện tại khi thấy Lý Lệnh Uyển nhào lòng thương tâm như , bà cũng đành lòng.

Nói gì nữa mấy năm nay Dương Thị đối với Lý Lệnh Uyển thật sự vài phần yêu thương cùng sủng ái.

Khi thấy nàng nức nở bà cũng mềm lòng, vì thế bà đưa tay vỗ nhẹ lưng nàng, đó với Lý Tu Bách: " Lão tam, ngươi cái gì ? Ngươi cũng ba mươi tuổi đầu mà phân rõ đúng sai , còn mắng Uyển nhi như thế? Dù nó cũng là nữ nhi của ngươi đó."

Lý Tu Tùng ở một bên, ngữ khí bất mãn với Lý Tu Bách: " Tam , ngươi hồ đồ . Mười mấy năm nay ngươi quan ở nơi khác, Tam đây cực kỳ tận tâm chăm sóc mẫu , còn Uyển nhị ngoan ngoãn hiểu chuyện thế , chúng ai mà thấy ? Tại hiện tại ngươi thể mắng Tam cùng Uyển nhi như thế? Ngươi đừng tổn thương bọn họ nữa."

Từ Thị xong, liền ở phía kéo nhẹ ống tay áo của Lý Tu Tùng, nhẹ giọng lẩm bẩm một tiếng: " Chàng nhàn rỗi quản chuyện đó gì?"

Nội bộ Tam phòng cò tranh chấp thì cũng là việc của bọn họ, là đại phòng quản gì. Nói đúng hơn quản cũng khả năng .

Lúc Lý Tu Bách Dương Thị cùng Lý Tu Tùng như thế, mặt chút vui.

một là mẫu của , còn trưởng của , tất nhiên bọn họ trách thì cảm thấy khó chịu cho .

Vì thế cũng gì nữa, chỉ xụ mặt giao Hoa nhi cho nhũ mẫu, phân phó bà: " Ôm Hoa Nhi trở về ."

Nhũ mẫu dám trái ý, bà vội vàng dậy ôm lấy Lý Duy Hoa nhanh chóng bước khỏi phòng.

Lý Tu Tùng liếc nhũ mẫu một cái liền với Lý Tu Bách: " Cái bà v.ú là nô tì, mà cũng dám chống đối Uyển nhi như . Lời của bà ý tứ ly gián. Tam , nhũ mẫu thể lưu vẫn là nên đuổi thôi."

Lý Tu Bách xong cũng đáp lời. Mà Từ Thị thì cắn răng, ở phía giật mạnh tay áo của Lý Tu Tùng nhưng vốn để ý tới nàng.

Dương Thị thở dài : " Một đêm giao thừa yên bình nháo thành như thế . Ta thấy các ngươi cũng đừng nên ầm ĩ nữa, mệt , thôi các ngươi trở về hết , cần các ngươi ở đây thức đêm cùng . Hiện tại thấy các ngươi cảm thấy phiền lòng."

Tiếp đến bà chỉ kêu Lý Lệnh Uyển ở trấn an nàng: " Đứa bé ngoan ở đây với tổ mẫu. Tổ mẫu thương cháu."

Lý Lệnh Uyển xong liền liếc Lý Duy Nguyên, đó đến Chu Thị, tất nhiên Lý Duy Nguyên hiểu nàng đang gì, cho nên nhanh chóng nhẹ nhàng gật đầu với nàng.

*

Chờ đến khi Lý Tu Bách cùng Lý Lệnh Yến trở về Y Lan viện, liền thấy Tôn Lan Y đang ôm Lý Duy Hoa giường, còn nhũ mẫu đang quỳ gối mặt nàng , bà đang thêm mắm dặm muối kể chuyện .

DTV

Sau khi bà bọn họ trở về liền đầu hành lễ với bọn họ.Lý Tu Bách cũng tiến tới giường La Hán xuống phất tay : " Đứng lên ."

Nhũ mẫu cảm tạ một tiếng, liền dậy khoanh tay cung kính ở một bên.Minh Nguyệt nhanh dâng đến đặt lên bàn Kháng Trác, nàng liếc mắt đưa tình cùng Lý Tu Bách một cái.

Từ nãy đến giờ, Lý Lệnh Yến đến gần Tôn Lan Y, cho nên nàng thấy hết những hành động đó của Mình Nguyệt, ánh mắt chợt trầm xuống.

Lý Lệnh Yến thầm quan sát đánh giá Mình Nguyệt, hôm nàng mặc một bộ y phục màu hồng vẻ khá thanh tao, cổ tay trái của còn đeo một chiếc lắc chuông bạc nhỏ càng tôn thêm bàn tay trắng nõn của .

Bất quá dường như Lý Tu Bách chẳng hề để ý đến vì thế Minh Nguyệt vẻ mặt buồn rầu mà .

Lý Lệnh Yến cũng thu hồi ánh mắt, liền đùa cùng Tôn Lan Y và Lý Duy Hoa đang trong lồng của Tôn Lan Y.

Sau đó Tôn Lan Y nhíu mày, Lý Tu Bách : " Lão gia nên như với Tứ tiểu thư."

Khi nãy ở Thế An Đường, Lý Tu Bách Dương Thị cùng Lý Tu Tùng trách vốn cảm thấy trong lòng khó chịu, cho nên khi nàng như thế liền cảm thấy vui.

Hắn đem tách cầm lên đặt xuống bàn Kháng trác, ngữ điệu vui : " Hoa nhi là phận gì hả? Uyển nhi thể dám tự ý cho nó ăn đồ ăn như ? Uyển nhi cái gì nên cho Hoa nhi ăn cái gì nên ăn cái gì ? Chỉ là một tiểu cô nương, chuyện thể tự để nó tuỳ ý định đoạt như ?"

" Hoa nhi còn là phận gì chứ? Nó chính là của Tứ tiểu thư" Sắc mặt Tôn Lan Y cũng chút khó chịu, " Bọn họ cũng đều là con của , lão gia nên bên nặng bên nhẹ như thế. Còn nữa cảm thấy lời của Tứ tiểu thư đúng, Hoa nhi còn nhỏ, để nó ăn những thứ hạt linh tinh , nếu lỡ nghẹn thì hả? Uyển nhi cũng chỉ lòng thôi, tại lão gia còn mặt trách mắng Uyển Nhi thế ?"

Sau đó liền đầu với nhũ mẫu: " Ngươi nhớ kỹ, phép cho Hoa nhi ăn mấy thứ hạt đó nữa." Bà xong liền đáp ứng một tiếng.

Lý Tu Bách khi Tôn Lan Y như , mặt càng vui tiếp: " Ta chỉ vì lo lắng cho Hoa nhi, vì trong mắt nàng, trở thành một phân biệt trắng đen như thế ?"

Theo cũng đầu nhũ mẫu, lạnh lùng : " Sau những thứ đó vẫn cứ cho Hoa nhi ăn. Chẳng lúc ăn vẫn hề chuyện gì xảy , hiện nay chỉ vì lời căn cứ của một tiểu cô nương liền cho nó ăn nữa ? Hơn nữa ăn nhiều thứ đó sẽ thông minh chẳng ? Hoa nhi là nhi tử của , tất nhiên dạy dỗ nó thật , để tương lai nó thể đỗ đạt công danh nữa."

Nhũ mẫu hai bọn họ như thế, bà cũng dám lên tiếng trả lời.

Thấy thế Lý Tu Bách càng trầm mặt, tiếp: " Ta là lão gia, ngươi lời ." Bà v.ú thấy Lý Tu Bách thật sự nổi giận, vì bà vội vàng đáp ứng.

Đã nhiều ngày nay Lý Tu Bách ngừng hỏi Tôn Lan Y về chuyện nàng quan hệ như thế nào với Vĩnh Hoan Hầu, nhưng nàng một mực chịu .

Sau đó ngoài tìm hiểu thì mới , mấy năm Vĩnh Hoan Hầu thường xuyên lui tới với gia đình nàng, hai bọn họ cực kỳ thiết.

Thậm chí Vĩnh Hoan Hầu vì sinh tình ý với nhi nữ của Tôn Ngự Sự, vốn thỉnh bà mối đến nhà nàng để cầu hôn, nhưng ngờ nhà Tôn Ngự Sử xảy chuyện nên thành.

Lại còn , mấy năm qua Vĩnh Hoan Hầu từng cưới thê tử, hơn nữa vì chuyên giải oan cho Tôn Ngự Sử chạy ngược xuôi khắp nơi, chắc lẽ những việc đều là vì nhi nữ của Tôn Ngự Sự, ai cũng thầm than si tình như ?

Lý Tu Bách hiểu rõ, tuy rằng Tôn Ngự Sử bốn nhi nữ, nhưng đại nhi nữ vốn xuất giá, tam nhi nữ cùng tứ nhi nữ đều vẫn còn nhỏ tuổi, duy nhất chỉ còn Tôn Lan Y đang ở tuổi cập kê. Cho nên Vĩnh Hoan Hầu si tình, tất nhiên chính là Tôn Lan Y.

Mười mấy năm Lý Tu Bách tình cờ gặp qua vị Vĩnh Hoan Hầu một .Quả thật như lời , Vĩnh Hoan Hầu tướng mạo xuất chúng, khí khái bất phàm, chỉ cần gặp qua một khó tài nào quên , vì thế so với Vĩnh Hoan Hầu thật là thua xa.

Hơn nữa nhớ tới đêm nhắc về Vĩnh Hoan Hầu thì sắc mặt Tôn Lan Y kì lạ, trong đầu cũng đoán trong lòng Tôn Lan Y tất nhiên cũng tình cảm với Vĩnh Hoan Hầu.

Lại nhớ đến những năm Tôn Lan Y sống cùng , dù đối xử với nàng đến mấy, thì nàng vẫn cứ thái độ nhàn nhạt với , tất nhiên nàng như là bởi vì trong lòng nàng vẫn luôn nhớ thương về vị Vĩnh Hoan Hầu mà thôi.

Chỉ cần nghĩ tới việc đó, Lý Tu Bách liền cảm thấy trong lòng ghen tức, tựa như ai đó đang cắt trái tim đôi , cực kỳ khó chịu.

Cho dù mấy ngày nay cố tỏ vẻ lạnh nhạt với Tôn Lan Y, thậm chí buổi tối cũng đến chỗ nàng qua đêm nhưng nàng cũng coi như gì cả, một chút vẻ mặt khó chịu cũng hề .

Bởi vì trong lòng Lý Tu Bách đang khó chịu, xụ mặt xuống, bộ dạng tức giận dậy từ giường La Hán, đó phất ống tay áo nhấc chân bước khỏi phòng.

Tôn Lan Y cũng mở miệng kêu , vẻ mặt của nàng bình tĩnh như chuyện gì xảy .

Lý Lệnh Yến khi thấy Lý Tu Bách bước khỏi phòng, nàng liền đầu hỏi Tôn Lan Y: " Mẫu , tại giữ phụ ?"

" Chân là ở , là quyền của , quản nổi?" Tôn Lan Y bình bĩnh trả lời, tiếp đến nàng hỏi Lý Lệnh Yến: " Tại lúc ở chỗ của lão thái thái, khi phụ của con trách mắng Tứ , con cũng chịu mở miệng khuyên nhủ phụ của con vài câu ? Sao con chỉ thôi?"

Lý Lệnh Yến xong liền thấp đầu, nhẹ giọng : " Lúc đó con chỉ đang lo lắng cho trong lòng nôn nóng, cho nên nhất thời chỉ thôi."

cũng là nữ nhi do sinh , nếu nàng như , thì tất nhiên Tôn Lan Y cũng tin điều đó.

Vì thế Tôn Lan Y hỏi nữa, nàng chỉ đầu chuyện cùng Lý Duy Hoa. Lý Lệnh Yến chần chờ một chút, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, mở miệng kêu một tiếng: " Mẫu ."

Tôn Lan Y ừ một tiếng, liền đầu nàng, hỏi: " Có chuyện gì ?"

Lý Lệnh Yến lên tiếng hỏi: " Phụ Thân ông , ông cùng Mình Nguyệt hình như tư tình, ?"

Kỳ thật khi Lý Lệnh Yến về kinh thành Lý Tu Bách cùng Minh Nguyệt tư tình, nàng vì sợ Tôn Lan Y đau lòng, cho nên nàng dám cho Tôn Lan Y .

nghĩ Minh Nguyệt dám to gan liếc mắt đưa tình với Lý Tu Bách mặt Tôn Lan Y như , nàng tâm tư của Mình Nguyệt, nếu nha thật sự Lý Tu Tùng sủng ái, e rằng chuyện đó chuyện gì.

Cho nên nàng suy nghĩ đắn đo, cuối cùng mới cho Tôn Lan Y , để hai mẫu tử bọn họ cùng tìm đối sách để giải quyết chuyện , quyết để cái ả nha kìa sủng ái.

khi Tôn Lan Y xong, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ, hề chút khiếp sợ ngạc nhiên nào, ngược nàng còn gật đầu như quan tâm : " Ta chứ."

Lý Lệnh Yến khiếp sợ nàng, tiếp đó liền hỏi: " Mẫu , chuyện đó còn để Minh Nguyệt bên cạnh hầu hạ , chẳng ngày đêm nàng sẽ gặp mặt phụ ?"

Nếu tuỳ tiện tìm lý do nào đó đuổi Mình Nguyệt thì sẽ hơn ? Dù gì hiện tại trong lòng Lý Tu Bách cũng chỉ vẫn coi trọng Tôn Lan Y mà thôi.

Mà Tôn Lan Y xong liền lắc đầu, chậm rãi : " Phụ của con để ý nha nào, sủng ái ai cũng , kể cả để đó trở thành di nương cũng tất cả chuyện đó đều là chuyên của , cái gì chứ? Tuỳ ý thôi."

Sau đó tới Lý Lệnh Yến: " Một tiểu thư khuê các nên quan tâm những chuyện đó. Sau con chỉ cần cùng các tiểu thư trong phủ hoà thuận, học tập cùng , rãnh rỗi thì xem kinh thư, chơi cờ, thêu thùa gì đó ."

Nghe xong Lý Lệnh Yến cũng lên tiếng trả lời . Chỉ là nàng biểu hiện như thế của Tôn Lan Y, bỗng nhiên nàng cảm thấy hiểu gì về mẫu của hết, trong lòng nàng chút bực bội.

Mấy ngày nay nàng Lý Lệnh Kiều ngừng nhạo là do di nương sinh . Nếu mẫu nàng xuất bần hàn thì những lời đó , nhưng mà Tôn Lan Y vốn dĩ là phận cao quý, dù là tướng mạo, tài nghệ, lẫn gia thế, thậm chí cả sự sủng ái của phụ , thì Chu Thị sánh kịp, nhưng tại Tôn Lan Y hề ý định tranh đấu gì cho bản chút nào ?

Chẳng lẽ Tôn Lan Y chỉ cả đời sống với danh phận thất ? Cũng vì nhi nữ của mà suy tính chút nào ? Thật sự cái danh thứ nữ thật dễ một chút nào cả.

Loading...