Xuyên Vào Văn Tổng Tài Bá Đạo Làm Pháo Hôi - Chương 27

Cập nhật lúc: 2025-12-18 15:18:55
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lời dứt, Trần Đường tung một cú đá, thẳng tắp hất Bạch Minh Nghĩa dính chặt tường.

"Rầm" một tiếng, đập lưng mặt tường, cả choáng váng, hai mắt tối sầm . Không ngờ cái cô gái thì thon gầy lạnh nhạt, mà sức mạnh khủng khiếp đến .

Cậu ôm bụng, kêu la t.h.ả.m thiết: "Cô... cô dám đ.á.n.h ?!"

Trần Đường tiến thêm một bước, nhấc chân đá tiếp một phát, lông mày nhướng, đuôi mắt lạnh lùng, ánh cúi xuống đầy uy h**p: "Vừa nãy còn bảo 'chơi đùa' với cơ mà? Sao giờ chơi nữa? Đồ nhãi ranh, miệng lưỡi to thật đấy."

Hệ thống: 【Khụ khụ... xin ký chủ giữ gìn phẩm chất.】

Trần Đường chẳng gì, cô vốn luôn tự , cô thứ gọi là phẩm chất .

Bạch Minh Nghĩa kể từ lúc tin Bạch Điềm Điềm Tần Thời Uyên bao dưỡng, lập tức thấy bay cao. Lúc đến MQ, tự coi bản là "em vợ của tổng tài", dáng vẻ hệt như dạo trong sản nghiệp của chính .

Kết quả, giờ hai cú đá của Trần Đường kéo thẳng từ thiên đường rớt xuống mặt đất.

"Cô! Cô là ai ? Biết với Tần Thời Uyên quan hệ gì ? Cô dám động , thề để thì cô c.h.ế.t chắc!"

" cần là ai. Cút." Trần Đường mỉm hờ hững, giọng điệu cực nhạt nhưng lạnh buốt. "Nếu còn dám bén mảng tới MQ một nữa..." Cô nheo mắt : " thiến đấy."

Chỉ một câu, sắc mặt Bạch Minh Nghĩa trắng bệch, cả thể theo bản năng co rụt , mắt lóe lên sợ hãi.

Trần Đường thừa cơ túm cổ áo nhấc bổng lên, kề sát từng chữ: " cảnh cáo , đừng mơ dây dưa với Bạch Điềm Điềm. Nếu phát hiện dám phiền cô một nữa..."

Chưa kịp hết, "két" một tiếng, cửa cầu thang thoát hiểm bất ngờ đẩy từ bên ngoài.

Có thể bạn thích

 

Vô Tình Chọc Giận Nhà Giàu, Tiểu Bảo Bối Của Lý Thiếu Gia

 

 

Vợ Thay Thế Mang Thai Của Thiếu Gia Lạnh Lùng

 

 

Thiên Hậu Trỗi Dậy: Không Ai Ngăn Nổi

 

 

Ngốc Y Nơi Thôn Dã

 

Người đang cầm đồ ăn bước là Chương Thanh Đồng, gương mặt tươi rói, nhấc chân định bước tới, bỗng sững tại chỗ.

Trước mắt là cảnh Trần Đường một tay nhấc cổ áo , ép dính lên tường, vẻ mặt lạnh đến mức thể đóng băng khí. Còn kẻ đ.á.n.h thì mặt mũi xanh tím, thở .

Chương Thanh Đồng: "..."

Cô nàng Trần Đường, gã đàn ông xa lạ , trầm mặc ba giây. Sau đó, tự nhiên rút chân lùi ngoài, đóng cửa .

Ngoài hành lang, Chương Thanh Đồng ôm hộp đồ ăn, im suy nghĩ một lát.

... Ờm, công ty cho đ.á.n.h .

cầu thang thoát hiểm thì camera.

Thế thì vấn đề gì hết.

Nghĩ tới đây, cô nàng vui vẻ ôm đồ ăn mất, như hề thấy gì.

Bên trong, Bạch Minh Nghĩa cố gắng thều thào cầu cứu: "C... cứu..."

còn kêu xong, duy nhất thể cứu mất. Trong nháy mắt, như tro tàn, cả mềm nhũn, bắt đầu cầu xin liên tục: "Đừng đ.á.n.h nữa, sai ! thề sẽ bao giờ tới đây nữa, xin cô tha cho !"

Trần Đường ép thề độc: "Từ nay vĩnh viễn phiền Bạch Điềm Điềm, một thôi cũng ."

Đợi run rẩy lập từng chữ, cô mới buông tay, xách cổ quăng thẳng khỏi công ty.

theo bóng lưng lảo đảo rời , lập tức rút điện thoại, gọi cho Bạch Điềm Điềm. "Điềm Điềm, hôm nay gặp em trai cô ở công ty."

"Cái gì?!"

Đầu dây bên , Bạch Điềm Điềm đang cắm cúi đề thi, thấy tên Bạch Minh Nghĩa liền hết hồn.

Với gã em trai , cô hiểu quá rõ. Chưa bao giờ bớt lo, chỉ sợ gây phiền phức cho Tần Thời Uyên.

"Yên tâm, đuổi tên đó , gặp Tần Thời Uyên . nếu tới tìm cô, dù gì cũng từ chối. Điềm Điềm, nghĩ cho bản ."

Bạch Điềm Điềm nắm chặt điện thoại, trong đầu hiện những gì từng trong nguyên tác. Cô rõ, quãng thời gian sắp tới chính là cơn ác mộng của Bạch Điềm Điềm.

Một mặt thì tự ti vì phận "thế ", mặt khác chính "em trai" hút m.á.u tới kiệt quệ, tinh thần và thể xác đều nghiền nát, gần như sụp đổ .

"... . Cảm ơn cô."

Cúp điện thoại xong, Bạch Điềm Điềm cố gắng cắm cúi đề, nhưng tâm trạng thế nào cũng định .

Bạch Minh Nghĩa về .

Trong đầu cô chợt hiện lên những ký ức tuổi thơ: cha luôn thiên vị em trai, hết tới khác dặn dò cô nhường nhịn, chăm sóc nó. Thậm chí lúc lâm chung, họ còn cố ý trăn trối điều .

Không ngờ, thằng em từng ôm hết tiền nhà bỏ trốn nửa năm giờ đường hoàng xuất hiện.

Hi vọng nó đừng quá đáng...

Đang nghĩ, chuông điện thoại reo lên. Người gọi tới chính là Bạch Minh Nghĩa.

Bạch Điềm Điềm nhíu mày, suy nghĩ một lát, vẫn bắt máy: "Alô, Minh Nghĩa?"

Một tiếng , hai chị em gặp ở một nhà hàng.

Bạch Điềm Điềm thấy mặt thì sững , mặt mũi xanh tím, đầy vết bầm.

"Minh Nghĩa, mặt em ? Ai đ.á.n.h em?"

Bạch Minh Nghĩa với đôi mắt gấu trúc thâm quầng, trong lòng tức sôi máu. Bị Trần Đường ép thề thì thề, nhưng giữ lời hứa á? Không .

Không moi tiền từ Bạch Điềm Điềm, lấy tiền xài?

"Còn hỏi ?! Chính là con nhỏ thư ký của Tần Thời Uyên! định quen với rể, xây dựng tình cảm , kịp gặp thì nó đ.á.n.h như chó!"

Nghe xong, Bạch Điềm Điềm thở phào. Thì Trần Đường đánh.

Cũng đúng thôi, nãy Trần Đường gọi cho cô còn khéo léo hề nhắc chuyện động thủ.

nhíu mày, nghiêm giọng: "Minh Nghĩa, em thể đ.á.n.h ?"

"Chị mở to mắt mà !" Cậu chỉ thẳng mặt , gầm lên: "Chị thấy rõ , là nó đ.á.n.h !"

"Đừng bậy! Trần Đường là con gái, đ.á.n.h nổi em? Em bắt nạt đấy? Lúc ba mất, họ dặn chị chăm sóc em thật , mà em biến mất nửa năm trời, giờ xuất hiện gây chuyện. Em chị ăn với họ?"

Bạch Minh Nghĩa khẽ khẩy, ánh mắt quét từ đầu tới chân chị : "Chị... bộ đồ , rẻ nhỉ?"

Bạch Điềm Điềm khựng , trả lời. Quần áo đều là Tần Thời Uyên mua.

Mấy hôm , chê quần áo cũ kỹ, mất hình tượng, nên đổi sạch cả tủ.

"Chị còn dám mắng ? Nếu về, chị giấu kỹ quá nhỉ, ăn ngon mặc thế chẳng gì. Để đoán xem, nếu ba chị bao dưỡng, họ tức đến đội mồ sống ?"

"Anh ..." Bạch Điềm Điềm siết chặt bàn tay, giọng nghẹn .

"Nếu vì ba đột ngột qua đời, để một đống nợ, em ôm hết tiền bỏ ... chị rơi bước đường ."

"Thôi thôi, đừng đổ cho ." Bạch Minh Nghĩa vắt chân lên ghế, giọng lười nhác. "Giờ chị sung sướng, để nghèo khó, công bằng."

Bạch Điềm Điềm chau mày: "Em rốt cuộc gì?"

"Không nhiều nhặn gì ." Cậu đểu, giọng ngang nhiên: "Tần Thời Uyên giàu như thế, tiền cho chị hàng tháng chắc cũng kha khá. Chia cho một nửa ."

Bạch Điềm Điềm siết chặt tay, nhớ tới lời Trần Đường dặn. Cô còn đang lưỡng lự thì Bạch Minh Nghĩa nghiêng , hạ giọng uy h**p:

"Nếu chị cho..." Cậu nhếch mép xa, " sẽ tới MQ ầm lên, loan tin chị bao dưỡng, để xem Tần Thời Uyên còn mặt mũi ."

"Em... thể thế?"

"Đừng trách ." Cậu dựng ngón tay trỏ, thở dài vẻ đáng thương: "Nếu ba ngày nữa tiền, chủ nợ c.h.ặ.t t.a.y mất, chị nỡ thấy em trai thành phế nhân ? Ba suối vàng , nhắm mắt ..."

Bạch Điềm Điềm từ nhỏ nhà họ Bạch thao túng tâm lý, mỗi đối mặt với nhà là mềm nhũn, "". Dưới sự đe nịnh của , đầu óc cô rối như tơ vò.

vốn chút tiền tiết kiệm bên Tần Thời Uyên, hơn nữa tháng khoản 500 nghìn sẽ chuyển về, chỉ cần đưa cho trả nợ, chắc ...

Nghĩ thế, cô do dự lấy thẻ ngân hàng : "Chị... chỉ bấy nhiêu thôi, em cầm tạm..."

Chưa hết câu, Bạch Minh Nghĩa giật phắt lấy.

Bạch Điềm Điềm vội dặn: "Nhớ trả nợ xong thì về ngay, đừng gây chuyện, tiêu linh tinh."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-tong-tai-ba-dao-lam-phao-hoi/chuong-27.html.]

Cậu trả lời, xoay thẳng.

-

Tối đó, chẳng thèm trả nợ mà lập tức thuê ba gã bảo kê, hôm kéo thẳng tới MQ tìm Trần Đường "tính sổ".

Lúc , Trần Đường đang ở văn phòng, tiếp tục học nghiệp vụ với hệ thống. Cô thành xong một bộ hồ sơ, cầm lên xem thì giống một xấp giấy vụn hơn là tài liệu thật.

Đang do dự nên đưa cho Tần Thời Uyên , lầu bỗng vang lên tiếng gào như sấm: "Trần Đường! Cút xuống đây cho tao!"

"Hôm qua mày dám đ.á.n.h tao, hôm nay tao sẽ cho mày thế nào là lễ độ! Mày gan thì xuống đây, đừng để tao lên tận nơi tìm!"

Trần Đường kéo rèm xuống.

Dưới sảnh, Bạch Minh Nghĩa mặt mũi thâm tím, cầm loa phóng thanh hét om sòm. Sau lưng, ba gã cao to mặc vest chễm chệ, khí thế hùng hổ.

Ồ... thuê ? Ảo tưởng sức mạnh nhanh ghê.

lúc là giờ việc, tiếng vang vọng khắp cả tòa nhà, gây náo động MQ. Không ít nhân viên ló đầu xuống, hóng hớt kịch .

Chương Thanh Đồng vội vàng chạy báo: "Không xong , tên đó tìm đến đây! Đang c.h.ử.i bậy um trời, xuống giải quyết ?"

Trần Đường bình thản thu ánh mắt : "Không."

"...Hả? Đây giống phong cách của nha?"

"Ừ." Cô mặt đổi sắc, đáp nhạt: "Tớ vốn gan mà."

Nói xong, cô cầm tập hồ sơ , xoay rời : "Phải photo , ít nhất cho đẽ, còn giữ thể diện với tổng tài."

Chương Thanh Đồng hoảng hốt chạy theo, giơ điện thoại trong tay: "... công ty đang xôn xao , mấy lãnh đạo cấp cao bắt đầu khó chịu, bảo gây ảnh hưởng môi trường việc đấy! Tên đó mà đó la cả ngày thì..."

"Tần tổng ?"

"Chắc , văn phòng tổng tài cách âm , nhưng nếu kéo dài thì kiểu gì cũng sẽ ."

Nếu để Tần Thời Uyên phát hiện, chẳng công sức đuổi Bạch Minh Nghĩa sẽ thành công cốc ?

Trần Đường đặt tập hồ sơ trong tay xuống, dậy: "Vậy thì tớ xuống xem ."

Xuống tới tầng trệt, cô bước thấy bộ cửa sổ các tầng của MQ đều chật kín .

Ai nấy đều hóng hớt, mặt dán kính, một bộ "quần chúng ăn dưa" hăng hái.

Trần Đường cảnh , chỉ nhẹ nhàng cảm thán trong lòng: "Xem công việc phân bổ vẫn còn quá ít."

Sau đó, ánh mắt cô chuyển sang phía đối diện, nơi Bạch Minh Nghĩa đang .

Hôm nay khác hẳn hôm qua, vung tiền thuê ba gã bảo vệ, cả dựng thẳng lưng, mặt hằm hằm khí thế.

"Cuối cùng mày cũng dám ló mặt ! Tao sẽ cho mày động tao thì kết cục sẽ t.h.ả.m thế nào!"

Trần Đường khẽ nhướng mày, ánh quét qua ba gã cao to lưng , giọng thản nhiên: "Chỉ dám kéo ba thôi mà cũng đến đây, coi thường quá đấy."

Bạch Minh Nghĩa khẩy, giọng điệu đầy khiêu khích: "Khẩu khí ai mà chẳng ! Hôm nay tao sẽ dạy dỗ mày đàng hoàng, báo thù cho ngày hôm qua!"

Cậu đầu quát bảo vệ: "Lên! Đánh càng ác, tao thưởng thêm mười ngàn!"

Vừa , mắt ba gã bảo vệ lập tức sáng rực, nắm chặt nắm đấm, khí thế hừng hực bước tới.

Trong đầu, giọng hệ thống kêu inh ỏi:【Cảnh báo! Ký chủ đang ở trong tình huống nguy hiểm, xin lập tức thoát khỏi hiện trường!】

【Cảnh báo! Xin mau rời khỏi vị trí!】

【Với tình hình hiện tại, thể giúp cô hạ ba ! Hơn nữa quá nhiều , thể để lộ phận. Trần Đường, chạy mau!】

Trần Đường chỉ khẽ bĩu môi:

"Chạy kịp nữa , thì đ.á.n.h thôi."

Cô cởi áo vest, gấp gọn đặt sang một bên, xoay cổ tay khởi động, đó đầu đám đồng nghiệp đang hóng hớt: "Giúp gọi cảnh sát."

Bạch Minh Nghĩa phá lên , giọng đầy đắc ý: "Bây giờ mới nghĩ đến chuyện gọi cảnh sát? Muộn !"

Trần Đường liếc , nhẹ nhàng nhả chữ: " gọi cho mấy đấy mà."

Chưa kịp để ba gã bảo vệ tay, cô lao thẳng tới.

Đám đồng nghiệp MQ trợn mắt há mồm. Nữ thư ký dáng nhỏ nhắn, bình thường guốc mười phân khí chất "tiểu bạch thỏ", giờ đây tốc độ nhanh đến mức gió còn bỏ phía .

Những kỹ năng đ.á.n.h của Trần Đường, đều là tích lũy từ những năm lang thang đầu đường xó chợ, đấu với lưu manh tranh đồ ăn với ch.ó hoang.

Không chiêu thức, chỉ hai chữ "tàn nhẫn".

Đòn nhanh, chuẩn, hiểm. Kết hợp với phản xạ gần như bản năng, mỗi bảo vệ đòn, cô đều né trọn vẹn, phản công chính xác chỗ hiểm.

Ba gã đàn ông vai u thịt bắp trông vẻ hùng hổ, nhưng động tác thô ráp chậm chạp. Đối diện một Trần Đường như bóng ma, chúng nó đ.á.n.h mãi mà chạm tới vạt áo cô.

Bạch Minh Nghĩa tức lộn ruột, cách xa la hét c.h.ử.i bới: "Đánh nó! Đánh mạnh ! Còn chờ cái gì nữa?!"

Thấy tạm thời thể động tới , Trần Đường bỗng cúi tháo giày, nhắm thẳng đầu mà phóng.

"Bốp!"

Bạch Minh Nghĩa ngã dúi dụi. Cậu trợn mắt, ôm trán, đau đến nghiến răng nghiến lợi: "Con nó, mày dám..."

"Bốp!" Chiếc giày thứ hai bay gọn lên mặt.

Bạch Minh Nghĩa ngây một giây, cảm thấy sỉ nhục hơn là đau, nhưng ngay đó, ánh mắt lóe sáng.

Ha! Cô hết vũ khí !

Cậu bật man rợ: "Haha! Không còn gì để ném nữa đúng ? Đánh!"

đúng lúc , Trần Đường đầu, ánh mắt lạnh như băng lia sang , khóe môi nhếch lên một đường cong đầy nguy hiểm: "Ngây thơ."

Chỉ thấy cô thản nhiên tóm lấy giày của một bảo vệ, giật phắt ném về phía Bạch Minh Nghĩa.

"Bốp!"

Một cú trúng ngay mặt.

"Đm!"

Nhìn sang ba gã bảo vệ, còn tận năm chiếc giày nữa, mặt Bạch Minh Nghĩa xanh mét, lập tức lùi ba bước liền, im bặt.

Có hệ thống phối hợp, Trần Đường như hổ mọc thêm cánh.

Tuy thể lộ diện công khai, nhưng trong góc khuất, một tia sáng mảnh âm thầm kéo chân bảo vệ, khiến chúng hết đến khác vấp ngã.

Cô và hệ thống phối hợp ăn ý, chỉ mười phút nắm thế chủ động.

Nửa tiếng , cảnh sát xuất hiện, bật camera ghi hình.

Nhìn ba gã bảo vệ la liệt đất, viên cảnh sát cau mày Trần Đường, lúc đang thong thả mặc áo vest, rối một sợi tóc.

"Cô ... ba định đ.á.n.h cô?"

Trần Đường gật đầu, vẻ mặt vô tội: "Vâng ạ. Bọn họ cậy cao to, định lấy đông h**p yếu, suýt nữa họ đ.á.n.h c.h.ế.t ."

Cảnh sát: "..."

Đánh c.h.ế.t cô á?

Ba gã hơn một mét tám, đang co giật đất kìa!

"Cô thương ?"

"Bị ."

Trần Đường nghiêm túc xắn tay áo, chỉ một vết xước bé bằng sợi tóc: "Đây ."

Cảnh sát nghệt mặt, sang đồng đội: "Đi mua cái kính lúp về, xem cái "thương tích nghiêm trọng" ."

lúc , đám đồng nghiệp MQ ùa , xông tới chứng: "Chúng thấy hết , ba tên động thủ !"

" đó! Ba đ.á.n.h một, chị Trần suýt đ.á.n.h ngã mấy , thương tích nặng lắm, nhất định bắt bọn !"

Cảnh sát: "..."

Suýt ngã á? Thương tích nặng á?

Các kìa, y như ăn trưa về, son phấn lem một vết!

Hít sâu một , viên cảnh sát chỉ đành gật đầu: "Được , chúng sẽ điều tra. ..." Anh liếc Trần Đường một cái đầy ý nhị: "Cho dù là tự vệ chính đáng, cũng thể tay nặng như ."

Cảnh sát rời , Trần Đường quanh, thấy bóng Bạch Minh Nghĩa . Cậu sớm đoán thế cục bất lợi, lén chuồn mất.

Trần Đường nhếch môi lạnh, khẽ thì thầm với hệ thống: "Tiểu Nhất, theo nguyên tác, Bạch Minh Nghĩa nghiện cờ bạc, trộm tiền nhà xong lập tức lao sòng, sớm thua sạch còn ôm nợ. Hắn lấy tiền mà thuê bảo vệ?"

Hệ thống im lặng.

Đáp án chỉ một.

Trần Đường thở dài, ngẩng tay vết xước bé tí mu bàn tay, sang đồng nghiệp: " thương , giúp xin nghỉ phép nhé."

Nói xong, cô vẫy taxi thẳng về biệt thự của Tần Thời Uyên.

Đứng cửa, Trần Đường ngập ngừng, cẩn thận hỏi hệ thống: "Tiểu Nhất... tao đ.á.n.h nữ chính ?"

 

 

 

 

Loading...