Với tư cách là xuyên , cô còn một gian thần kỳ, chính xác hơn đó là một gian trang trại, giống như trò chơi trang trại vui vẻ chơi nhiều năm .
Điều mang cho Kiều Trân Trân cảm giác an lớn.
Nói thật, đột nhiên đến thời đại xa lạ , cảnh thiếu thốn, trong lòng ít nhiều cũng chút lo lắng bất an, phát hiện gian, Kiều Trân Trân mới cảm thấy thêm một phần bảo đảm, thầm nghĩ ít nhất chịu đói, cô nhớ rõ lời đời , thời đại nhiều c.h.ế.t đói.
Bối cảnh gian là một thảo nguyên mênh m.ô.n.g vô tận, giữa thảo nguyên là mười sáu ô vuông phân chia ngay ngắn, mỗi ô vuông diện tích một mét vuông, bên cạnh ô vuông là hai căn nhà tranh, đó treo một tấm biển gỗ, chữ “Kho hàng”, “Trung tâm thương mại.”
Kiều Trân Trân lập tức chạy kho hàng kiểm tra, nhưng chỉ tìm thấy một cái cuốc, còn là những giá gỗ trống rỗng xếp thành hàng, là nghèo rớt mồng tơi cũng quá đáng.
Còn về phía trung tâm thương mại, màn hình điện tử lơ lửng giữa trung và phong cách nhà tranh đơn sơ hề ăn nhập với . Trên màn hình điện tử nhiều nút màu xám, cho dù Kiều Trân Trân chọc thủng màn hình cũng phản ứng gì, chỉ một biểu tượng củ cà rốt là sáng, bên còn một dòng chữ: Cà rốt giá 1 tệ.
Kiều Trân Trân nhấn một cái, đó một hộp thoại bật lên: Số dư đủ, vui lòng nạp tiền mua.
Sau đó cô tìm mãi mới thấy một nút màu xám ghi dư ở góc bên màn hình điện tử, đó hiển thị dư là .
Kiều Trân Trân lập tức cảm thấy như sét đánh ngang tai, đùa gì thế! Đã xuyên , gian cũng mở , kết quả bảo dư là 0! Chỉ một cái cuốc rách, để gì đây?
! Nạp tiền! Vừa hệ thống vui lòng nạp tiền mua, điều nghĩa là thể nạp tiền.
Sau đó Kiều Trân Trân mò mẫm mãi mới nạp thành công ba mươi tệ mà Tống Cẩn để cho cô khi .
Số dư hiển thị: 30 tệ.
Kiều Trân Trân mừng đến phát , đó nghĩ, đúng! Lạm phát , cô tính đến ! Ba mươi tệ thời sức mua chỉ mua ba mươi củ cà rốt !
Lỗ quá lỗ quá!
Càng ức chế hơn là Kiều Trân Trân còn tự cầm cuốc trồng từng củ cà rốt ô đất, một ô trồng một củ, một phút cà rốt chín, Kiều Trân Trân còn tự tay nhổ từng củ, một ô thể nhổ hai mươi đến hai mươi lăm củ cà rốt.
Nhìn đôi tay đỏ ửng, đầy mồ hôi, Kiều Trân Trân ròng nhưng nước mắt, vì thực sự quá mệt, còn sức nữa.
Cộng cả hai kiếp , Kiều Trân Trân từng xuống ruộng một ngày nào, nhưng cuối cùng cô vẫn thoát khỏi phận trồng trọt, chẳng lẽ đây chính là định mệnh?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-1978-vo-thanh-nien-tri-thuc-khong-de-lam/chuong-3.html.]
Muốn !
cũng một tin , đó là cà rốt thu hoạch thể bán cho trung tâm thương mại, giá thu hồi vẫn là một tệ, nhưng một ô đất thể thu hoạch nhiều cà rốt, cho nên tính vẫn lời.
Có lẽ đây chính là trả giá vất vả cuối cùng cũng sẽ hồi báo.
Tuy nhiên dư trong trung tâm thương mại thể rút để sử dụng ở thế giới thực, Kiều Trân Trân vô cùng hối hận vì lúc đầu nạp 30 tệ, nạp 1 tệ 2 tệ là !
May mắn lấy tiền nhưng thể lấy cà rốt, hơn nữa cà rốt ngọt và giòn.
Cứ như , trong một tháng qua, Kiều Trân Trân cố gắng thích nghi với môi trường xung quanh, tích cực trồng trọt việc trong gian trang trại, cuộc sống cuối cùng cũng định.
Nhìn hai đứa con trai đang ăn mì vui vẻ mắt, trong lòng Kiều Trân Trân cảm khái vô cùng, cô tự hỏi thể chất của nguyên chủ là gì, thế mà một trúng ngay, còn sinh đôi nữa.
Hai đứa trẻ sinh đôi giờ bốn tuổi, tuy gầy gò nhưng trông vẫn dễ thương, ngũ quan thừa hưởng hết ưu điểm của cha , đáng yêu trai.
Với hai đứa con trai đáng yêu như , hiểu nguyên chủ thích, động một tí là đánh mắng, ngày thường đều do Kiều hoặc Tống Cẩn chăm sóc, nguyên chủ ngoài việc sinh cho con b.ú nửa năm thì đến cả một miếng tã cũng từng giặt.
Cũng may Tống Cẩn nhẫn nhịn , ngay cả Kiều Trân Trân bây giờ nhớ ký ức của nguyên chủ cũng cảm thấy hổ, đây là con ruột của chứ con riêng , thật là tạo nghiệt.
Vì khi Kiều Trân Trân nấu cơm cho hai đứa trẻ, chúng cảm động đến mức .
May mắn là hai đứa trẻ bây giờ còn nhỏ, thù dai, chỉ cần từ giờ Kiều Trân Trân đối xử với chúng là chúng vẫn nhận . Hơn nữa, những đứa trẻ chỉ đáng yêu mà còn ngoan ngoãn hiểu chuyện, Kiều Trân Trân thực sự thích chúng.
Không trải qua mười tháng mang thai vất vả, hai đứa con trai lớn như , Kiều Trân Trân cảm thấy lời , cho dù Tống Cẩn cần cô nữa, cô cũng cảm thấy nuôi hai đứa con trai đù .
Mặc dù Tống Cẩn mới một tháng, nhưng Kiều Trân Trân bây giờ còn nhớ rõ Tống Cẩn trông như thế nào nữa, dù cô cũng từng gặp Tống Cẩn ngoài đời thực, nhiều lúc cố ý nhớ ký ức của nguyên chủ thì dễ quên, đối với Kiều Trân Trân hiện tại, Tống Cẩn giống như một nhân vật trong truyện tranh, cảm giác chân thực.
Hơn nữa, Kiều Trân Trân thực cảm thấy nguyên chủ xứng với Tống Cẩn, nếu Tống Cẩn học hành thành tài, lựa chọn hơn, Kiều Trân Trân sẵn lòng để bay cao bay xa, dù cô cũng nguyên chủ, cô thực sự lưu luyến gì Tống Cẩn.
Thậm chí họ còn giấy đăng ký kết hôn.
Khi nguyên chủ kết hôn mới mười bảy tuổi, đủ tuổi, quy định của nhà nước là nữ đủ mười tám tuổi mới giấy đăng ký kết hôn. Hơn nữa ở nông thôn cũng thịnh hành việc giấy đăng ký kết hôn, chỉ cần bày tiệc cưới là dân làng mặc định là vợ chồng.
Mặc dù nguyên chủ học hết năm nhất phổ thông, nhưng về mặt quan niệm cũng khác gì dân làng, giấy đăng ký kết hôn cũng quan trọng. Còn về phần Tống Cẩn, cũng nghĩ nhiều về khía cạnh đó.