Xuyên Về Chân Núi : Ta Dựa Vào Sức Mình Làm Giàu - Chương 91

Cập nhật lúc: 2025-09-16 07:05:39
Lượt xem: 94

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/12DXIUXDF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mì lạnh và bánh thịt giòn

“Chất nữ Mạn Mạn ơi! Chú Tống con hôm nay đau đầu quá, chỉ ăn một miếng mì lạnh cay nồng thôi, nếu thể ăn kèm thêm một cái bánh thịt giòn thì càng tuyệt!”

Đã là ngày hai mươi hai tháng Tám , so với cái nắng gay gắt của mùa hạ, giờ đây dù mặt trời vẫn chói chang trời, nhưng gió thu thổi về, cũng còn oi ả như nữa.

Giờ đây, khắp thành các Tú tài đang đợi bảng vàng đều nhân cơ hội tụ tập một chỗ, thì dạo ngoại ô, thì họp thơ tiệc rượu, ngâm thơ vịnh phú vô cùng vui vẻ. Hôm nay truyền tin Tạ lang quân của Đặng Châu văn tài xuất chúng, ắt sẽ là bảng thủ kỳ thi mùa thu , tài năng của một Giải nguyên. Ngày mai truyền tin Sở công tử của Đông Châu tài năng kinh thiên, kỳ thi mùa thu chắc chắn sẽ tên bảng vàng; Tưởng nhị lang của Thẩm Châu bụng đầy kinh luân, các học tử khác chỉ thể theo bóng lưng y, bảng thủ kỳ thi mùa thu nếu y, e rằng khó mà phục chúng! Ngày truyền tin Chu lang quân của Yến Châu một bài thơ thất ngôn ca ngợi sự tịch liêu của mùa thu, những tự nhận kém hơn y nhiều, chắc chắn y cũng sẽ thứ hạng trong kỳ thi mùa thu .

Loạn lạc xôn xao, mỗi ngày đều mỹ danh của một tài tử nào đó truyền .

Khương Vạn Niên kể từ khi thi xong liền ở mãi trong tiểu viện, y vẫn luôn thể ở yên một chỗ, cũng cảm thấy buồn chán, buổi sáng dậy cùng Khương Nguyên Mạn luyện tập, thời gian còn thì tập sách, dạy Khương Nguyên Mạn vẽ tranh, y liền cảm thấy ngày tháng trôi qua thật thoải mái.

Chưa đầy hai ngày, Tống Nột cũng tìm đến đây, vả đến liền chịu , gào to đòi y trả tiền phòng, dù cũng chịu trở về, trong một ngày thể y hỏi đúng giờ đúng khắc ba : “Chất nữ Mạn Mạn, trưa nay chúng ăn gì?”

Chất nữ Mạn Mạn, bữa tối chúng ăn gì?

Chất nữ Mạn Mạn, sáng mai chúng ăn gì?

thì tâm tư của y đều dồn việc ăn uống, đường cằm vốn rõ nét đây nay cũng tròn trịa lên trông thấy bằng mắt thường.

Khương Nguyên Mạn đang rửa thịt, nàng hôm nay mua thức ăn, mua một miếng thịt heo ba chỉ dày dặn, , loại thịt ba chỉ thịt kho tàu thì thật đáng tiếc. Nghe lời Tống Nột , nàng ngẩng đầu trời: “Gió thu mát , vẫn ăn mì lạnh ư? Hôm nay kịp , nhưng miếng thịt thể hầm để bánh thịt giòn, đó ăn kèm một bát mì trộn lạnh?”

“Được !”

Tống Nột gật đầu lia lịa như gà mổ thóc. Khương Vạn Địa từ bên ngoài bưng chậu trở về, y cho ngựa ăn về, bước cửa vẻ lo lắng: “Chỉ trong chốc lát tắm ngựa nhà chúng thôi, hai mươi cái tên chắc chắn sẽ đỗ Cử nhân . Hôm qua Chu lang quân của Yến Châu, còn thầm nghĩ, thật khéo cùng một nơi với chúng đến, kết quả hôm nay tên, thì chính là Chu Hồng Chu lang quân!”

“Ta vốn còn , thi xong mà ngày nào cũng ăn uống vui chơi như thế, giống điềm lành, kết quả hôm nay chuyện với tiểu nhị mới , thì năm nào cũng , tranh truyền tài danh, chỉ đợi đỗ đạt truyền một giai thoại ư?” Khương Vạn Địa chút hiểu suy nghĩ của những thư sinh , “Cứ chơi bời như , truyền tài danh thì ích gì chứ? Chẳng lẽ quan lớn còn thể thấy ai tài danh thì liền tuyển dụng đó ư? Vậy thì còn thi cử gì?”

“Khương đại ca, dù và Vạn Niên ca cũng ngoài, chúng chẳng cần bận tâm ai tài kinh bang tế thế vĩ đại, đây, cho dù là cuối bảng, chỉ cần thể đỗ, hì hì, liền vui !”

Tống Nột sấp bàn đá, thiết nên chẳng còn hình tượng gì cả: “Vừa Khương đại ca vị Chu lang quân là Chu Hồng ư?”

Tống Nột đột nhiên nhảy dựng lên: “Tên thật là điên ! Chất nữ Mạn Mạn , con mau đây xem cho , đầu đây, giờ đau quá mất, trúng nắng , chắc trong nhà thôi?”

Trời thế mà còn trúng nắng ư?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-chan-nui-ta-dua-vao-suc-minh-lam-giau/chuong-91.html.]

Khương Nguyên Mạn lặng lẽ liếc Kim Ô nơi chân trời, chút cảm thấy oan ức nó.

Tống Nột thật sự vô cớ giả bệnh , y cùng Khương Vạn Niên trở về phòng xuống bao lâu, Chu Hồng mà thật sự đến cùng Dương Ân Tài. Chu Hồng khoác cẩm bào màu xanh bảo thạch sang trọng bức , đầu đội ngọc quan bó tóc, trông đầy vẻ ý khí phong phát: “Hành Chi, Thận Chi, kể từ khi thi xong hai vị cứ ru rú trong viện thú vị gì chứ? Tối nay tại Phong Nguyệt Lâu vị Âm Nhi tiểu thư tổ chức thi hội bằng thơ, thôi, chúng cùng chứ?”

“Chu công tử, chú nhỏ của và chú Tống đều bệnh , cũng tại , hôm qua họ uống nhiều rượu, cửa sổ đóng cẩn thận nên gió lùa, hôm nay cố gượng chơi đùa với nửa buổi, giờ cả hai đều thể dậy nổi , công tử xem, mới sắc thuốc xong!”

Trong viện vốn yên tĩnh, chỉ Khương Nguyên Mạn đang xổm ở nơi râm mát trông chừng lò thuốc nhỏ. Nàng hì hì dậy hành lễ với Chu Hồng, nghiêng đầu hỏi: “Phong Nguyệt Lâu là nơi nào ? Âm Nhi tiểu thư là một nữ tử, nàng lấy thơ kết giao bằng hữu, thể ?”

“Khụ khụ khụ…”

Chu Hồng vốn dĩ lời Khương Nguyên Mạn sặc sụa ho khan, ngờ đối mặt với ánh mắt của Khương Nguyên Mạn. Đôi mắt cô nương nhỏ tròn xoe, trong veo như thể thấu tận đáy, Chu Hồng mặt đỏ bừng, vô cùng hổ vì hành động lỗ mãng của , cũng tại y mấy ngày nay khen ngợi nên chút quên , thậm chí còn giữ sự tự chủ như ngày thường nữa. Sao thể những lời như mặt một tiểu nữ nương chứ!

“Nếu Hành Chi và Thận Chi đều khỏe, xin quấy rầy thêm nữa, xin cáo từ !” Chu Hồng xoay bước , đến cửa, đầu Khương Nguyên Mạn: “Nơi thi hội thơ đó tiểu nữ nương phép !”

Dương Ân Tài thì vẻ thôi, y hỏi thêm về tình hình của Khương Vạn Địa và Tống Nột, nhưng bất lực vì Chu Hồng đang lúc hổ khó tả, kéo y luôn, đến cửa chẳng một lời nào, cứ như một tên tùy tùng .

“Hai vị chú nhỏ, , ngoài hoạt động chút , chúng chuẩn dùng bữa tối thôi!”

“Cha ngày thường vẫn luôn coi trọng , cả ngày cứ Chu đại lang thế cũng , Chu đại lang thế cũng , hừm hừm, giờ thấy, về phương diện hành sự trọng, Chu Bác Viễn kém xa!”

Trong phòng, Tống Nột đắc ý hừ một tiếng, lời Khương Nguyên Mạn , liền quên mất lời tự khen hành sự trọng, chạy đến mức vạt áo bay phần phật: “Đến đây, đến đây! Ta đến ngay đây!”

Bữa tối ăn no căng bụng, Khương Nguyên Mạn mì trộn gà xé cho Tống Nột và Khương Vạn Địa, ăn kèm bánh thịt giòn, thực chính là thịt kẹp bánh vỏ giòn. Khương Vạn Niên đến mùa thì thể ăn các món chính trộn lạnh nữa, Khương Nguyên Mạn liền mì nước nóng, thanh thanh sảng khoái cho y, Khương Vạn Niên thể ăn quá nhiều ớt, liền cho nhiều bột tiêu trắng , thậm chí ăn đến nỗi cả mồ hôi mỏng.

Tống Nột ôm bụng dựa ghế cứ rên hừ hừ, Mặc Điểm bưng nước nóng phòng hầu hạ Tống Nột rửa mặt: “Thiếu gia, thời gian ngài tròn trịa hơn ít , vẫn cưới vợ , ngài vẫn nên chú ý một chút, cẩn thận tiểu nữ nương nào thích ngài !”

“Lời là ngươi đó, chẳng lẽ tất cả tiểu nữ nương đều vẻ bề ngoài cả ? Trước mắt chất nữ Mạn Mạn nhà chúng tiểu nữ nương như !”

Khương tiểu thư tuổi còn nhỏ, tương xứng với ngài! Đương nhiên để tâm đến vẻ bề ngoài của ngài .”

Hả? Có lý đó chứ!

“Suýt nữa thì ngươi dẫn lối cụt !” Tống Nột gõ gõ đầu Mặc Điểm: “Cái loại tiểu nữ nương chỉ vẻ bề ngoài đó, còn cần ! Ta cưới vợ, những thứ khác quan trọng, chỉ cần một tay nghề nấu ăn ! Đáng tiếc Vạn Niên ca , nếu Vạn Niên ca một tuổi tác tương đương thì mấy!”

Mặc Điểm thật lòng thật theo luồng suy nghĩ của Tống Nột, cũng thở dài một tiếng: “ là như , đại chất nữ của Khương lang quân tuổi tác quả thật tương đương với ngài, đáng tiếc, nếu là của y thì mấy!”

Gà Mái Leo Núi

 

Loading...