Xuyên Về Cổ Đại Bán Đồ Ăn Nhanh Kiếm Bộn Tiền - Chương 71: --- Mười năm sau
Cập nhật lúc: 2025-12-15 04:44:31
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thoáng cái, Lâm Đoàn năm nay mười ba tuổi.
Tin là Lâm Đoàn từ sáu tuổi đưa học vỡ lòng, mất sự tự do ngủ dậy tự nhiên mỗi ngày.
Tin là chỉ còn đầy nửa năm nữa nàng thể nghiệp!
Ở Phúc An huyện nhiều năm như , đôi khi nàng cũng cảm thấy mơ hồ, rốt cuộc là Lâm Đoàn của hiện đại chỉ là đang mơ.
Những ký ức về hiện đại ngày càng mờ nhạt, còn đối với thời đại thì ngày càng quen thuộc hơn!
"Đoàn Đoàn, về nhà ăn cơm thôi!" Lâm Ninh kêu ở học đường.
"Đến đây ngay!" Lâm Đoàn cũng còn trầm tư nữa, vội vàng ngoài.
Nhà gần học đường thật tiện, vài bước là tới nơi.
"A tỷ, hôm nay đến gọi sớm ?" Lâm Đoàn thầm nghĩ bình thường ai đến tìm sớm thế , hôm nay e là chuyện gì.
"Đoán xem ai về ?" Lâm Ninh úp mở bước cổng Hương Túc Túc.
"Là Thạch Đầu và Tam ca!" Lâm Đoàn phấn khích chạy trong.
Từ Tết đến giờ đây vẫn là đầu tiên họ trở về.
"Hay lắm! Hai ngươi cuối cùng cũng chịu về ! Muội cứ tưởng hai ngươi ở châu phủ vui đến quên lối về luôn chứ!" Lâm Đoàn trêu chọc .
"Làm gì ạ, chẳng qua là phu t.ử hai chúng năm nay tham gia thu vi nên mới ở học viện thêm một thời gian thôi." Lâm Bình cũng Lâm Đoàn chỉ trêu ghẹo hai , nhưng vẫn giải thích.
"Phu t.ử cho hai ngươi năm nay tham gia ư? Có sớm ? Muội nhớ Tam thúc ba năm mới tham gia cơ mà."
"Chắc là phu t.ử thấy thiên tư thông minh xuất chúng đó mà." Lâm Bình .
Thạch Đầu đ.ấ.m nhẹ Lâm Bình một cái: "Đoàn Đoàn đừng Tam ca bậy, phu t.ử chỉ chúng năm nay thi thử thôi, dù nếu đợi nữa thì ba năm !"
Thạch Đầu trưởng thành quả thực y như một phiên bản phóng to của Thạch Đầu bé con .
Trong đôi mày mắt của ẩn chứa sự hào sảng, phóng khoáng của thiếu niên, sâu thẳm mà sáng ngời, tựa hồ thể thấu rõ vạn vật thế gian.
Thạch Đầu mặc một bộ trường sam màu xanh biếc, cắt may vặn, tôn lên dáng thon dài chút che giấu.
Chàng thiếu niên thắt ngang lưng một chiếc đai da rộng bản, đó khảm những món trang sức kim loại tinh xảo, toát lên vẻ tiêu sái bất kham, càng nổi bật sự khác biệt của .
Mái tóc đen nhánh buông rủ tự nhiên, vài lọn tóc khẽ bay trong gió.
Lâm Đoàn là một mê nhan sắc, mỗi về phía đều nhịn mà liếc thêm vài : "Dừng mắt ! Xấu hổ c.h.ế.t mất thôi!"
Thạch Đầu từ khi học đổi tên, phu t.ử đặt cho một cái tên tự.
Mèo Dịch Truyện
Tên là Hành Chu, tự là Viễn.
vẫn quen gọi là Thạch Đầu.
Lâm Đoàn đầu về phía tam ca với làn da ngăm đen, vẻ mặt chất phác của nhà .
Vẫn là âm thầm đầu .
"Ta tam thúc sang xuân cũng dự xuân vi, là nhà chúng tam hỷ lâm môn ." Lâm Ninh ở bên cạnh chen lời.
"Từ miệng ch.ó khó khăn lắm mới nhả ngà voi, thôi chúng mau ăn cơm, đừng để a mẫu bọn họ đợi sốt ruột." Lâm Bình vẫn như hồi nhỏ, hai gặp là cãi cọ ầm ĩ.
Lâm Đoàn Lâm Ninh vẻ ngoài hề giống Lâm Bình chút nào, thầm nghĩ: "May mà là long phượng t.h.a.i dị trứng, nếu mà giống thì t.h.ả.m !"
Lâm Ninh trông giống Chu mẫu, đôi mày mắt mang theo một nét khí. Vẻ ngoài thể là kinh diễm, nhưng thanh tú đáng yêu.
Mấy nhiều, vội vàng đến bàn ăn xuống.
"Hôm nay thật thịnh soạn, lâu lắm ăn những món ngon như ." Lâm Bình cầm đũa lên định ăn ngay.
"Vẫn cứ như hồi nhỏ, lớn nhỏ gì cả." Chu Xảo dùng đũa đ.á.n.h rớt tay đang định gắp thức ăn.
Lâm Bình xoa xoa mu bàn tay đỏ ửng, a mẫu tay càng ngày càng mạnh !
Lâm phụ tủm tỉm , vội vàng giải vây cho cháu trai: "Mọi cứ ăn ."
Cả gia đình lúc mới bắt đầu dùng bữa.
Con của Lâm Nhị năm nay cũng mười tuổi, đang học ở học đường mà Lâm An và Lâm Khang từng theo học.
Thằng bé đầu hổ não hổ (trông thông minh lanh lợi), là đứa nhỏ nhất trong nhà.
Từ nhỏ lớn lên trong cửa hàng Hương Tô Tô, miệng ngọt ngào thể tả.
Giờ phút cũng ngoan ngoãn bàn ăn, nghiêm túc ăn uống.
Chu Xảo vẫn thương hai đứa trẻ học xa nhà, hôm nay phần lớn đều là những món Lâm Bình và Thạch Đầu thích ăn.
"Là sườn rim chua ngọt, a mẫu thật quá. Ta thèm món từ Tết đến giờ." Lâm Bình gắp mấy miếng nhét miệng.
"Bá mẫu nấu ăn càng ngày càng ngon." Nói cũng lạ, Thạch Đầu chấp nhận đổi họ thành Lâm, nhưng nhận Lâm Đại Chu Xảo nghĩa phụ nghĩa mẫu.
Lâm Đại Chu Xảo cũng nghĩ nhiều, cứ để Thạch Đầu vẫn gọi như .
Lâm An và Lâm Khang khi đỗ Đồng Sinh thì thế nào cũng chịu học tiếp nữa.
Lâm phụ tức đến mức dùng chén trong tay mà đập hai đứa.
vẫn Lâm Đại khuyên can.
Ông con trai bao nhiêu bản lĩnh, thích thì tiếp tục học chỉ là cực hình cho cả hai.
Chi bằng để hai đứa những việc yêu thích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ban-do-an-nhanh-kiem-bon-tien/chuong-71-muoi-nam-sau.html.]
Hai đứa năm nay cũng mười tám tuổi, Lâm Đại Chu Xảo ở cái tuổi con cái gần bốn tuổi .
Hai đứa vẫn hề sốt ruột, ngày nào cũng khảo sát chỗ chỗ nọ.
Ba chi nhánh của Tứ Hải Yến chính là do hai đứa chúng nó gây dựng nên.
Chớ , hai đứa chúng nó thật sự đầu óc kinh doanh của Chu Xảo, ăn cực kỳ phát đạt.
Khoảng thời gian , hai đến châu phủ, tìm kiếm các cửa hàng mới, dự định sẽ mở Tứ Hải Yến khắp cả nước.
Tuy nhiên, Lâm Tam chí.
Từ nhỏ thông minh hơn , chăm chỉ hiếu học, trong học vấn luôn thể hiện xuất sắc.
Đến kỳ Hương Thí, một mạch phát huy siêu thường, ngờ thi đỗ thủ khoa - Giải Nguyên!
Với tài hoa và thực lực của Lâm Tam, nổi bật trong Hội Thí, một đoạt khôi, theo lý mà chuyện khó.
Thế nhưng, đúng như câu "mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên", đôi khi vận may cũng là một yếu tố quan trọng.
Thật may, vận may của Lâm Tam kém một chút.
Thì , Hội Thí tổ chức hàng năm, mà cứ ba năm mới một cơ hội.
Nói cách khác, còn chờ đợi tròn ba năm nữa, mới thể tham gia kỳ Hội Thí tiếp theo.
Và thời gian cho kỳ Hội Thí sắp tới, định mùa xuân năm .
Lâm Tam Tết liền quyết định ở châu phủ tiếp tục đèn sách, để thể ứng phó hơn với kỳ Hội Thí năm tới.
Cứ như , về nhà cũng trở nên ngày càng ít .
Lâm phụ Lâm mẫu dù trong lòng nhớ thương, nhưng cũng hiểu rõ con trai như là để tương lai thể nên nghiệp lớn, nên chỉ đành âm thầm ủng hộ .
Ăn cơm xong, Lâm Đoàn liền kéo Lâm Ninh nghiên cứu món bánh chưng.
lúc Thạch Đầu cũng ở đây, từ nhỏ khéo tay, cũng kéo đến cùng gói bánh chưng.
Nhân bánh chưng vấn đề, nhưng gói bánh chưng thì Lâm Đoàn thật sự .
Sắp đến Tết Đoan Ngọ , lúc vẫn thói quen ăn bánh chưng, mà chỉ các khối gạo nếp ném xuống sông khi đua thuyền rồng.
Truyền thuyết kể rằng Tết Đoan Ngọ là để tưởng nhớ nhà thơ Khuất Nguyên nước Sở thời Chiến Quốc, gieo xuống sông Mịch La tự vẫn ngày mùng năm tháng năm.
Khuất Nguyên vì trung thành với Sở Hoài Vương mà bài xích, lưu đày, cuối cùng gieo xuống sông Mịch La tự vẫn.
Dân chúng tin liền chèo thuyền cứu vớt, nhưng kết quả, bèn dong thuyền sông để bày tỏ lòng tiếc thương, phát triển thành cuộc thi đua thuyền rồng. Lại ném các khối gạo nếp xuống sông để cá ăn t.h.i t.h.ể Khuất Nguyên.
Mấy năm khi xem đua thuyền rồng, Lâm Đoàn thấy ném từng khối gạo nếp xuống nước.
Thật lãng phí quá, tuy rằng để cầu may nhưng một chút cũng ngon bằng bánh chưng.
Thế là năm nay nàng định bánh chưng để bán.
vỏ bánh chưng thì mãi gói .
Ba tìm một chiếc bàn trống trong bếp nhỏ xuống, Lâm Bình chỉ thích ăn, thích !
Hắn theo, mà gặp bạn bè thuở nhỏ để hàn huyên tâm sự!
Lâm Đoàn giảng giải cách gói bánh chưng cho Thạch Đầu xong, thì tự bắt đầu gói một cách khó khăn.
Đợi đến khi nàng gói xong một cái bánh méo mó, định truyền thụ cho Thạch Đầu một ít kinh nghiệm.
Thạch Đầu gói xong hàng chục cái bánh chưng chỉnh tề, Lâm Ninh cũng gói xong vài cái.
Cái nào cũng hơn cái của nàng gói.
Nàng suýt nữa nghi ngờ cuộc đời .
Thạch Đầu ngẩng mắt sắc mặt Lâm Đoàn: "Muội cứ chơi , sẽ gói. Lá tre vẫn sắc, đừng để cứa tay."
Lâm Ninh âm thầm sờ chiếc lá tre mềm mại luộc luộc nhiều trong nước, cảm thán đến bóng đèn thế !
Nàng kẻ ngốc, từ nhỏ Thạch Đầu đối với Lâm Đoàn hề tầm thường.
Cũng là , nhưng ánh mắt của Thạch Đầu lúc nào cũng về phía Lâm Đoàn.
Lâm Đoàn gì Thạch Đầu lập tức sẽ tìm đến.
Đôi khi chỉ cần một ánh mắt, Thạch Đầu mang thứ Lâm Đoàn đến !
Lâm Ninh cũng lén thử qua, Thạch Đầu đối xử với nàng cũng như Lâm An Lâm Khang đối xử với nàng và Lâm Đoàn .
Nếu nàng và Lâm Đoàn cùng ngã xuống đất, e rằng nàng sẽ là vô hình.
27. Lâm Ninh hỏi Lâm Bình nhận , Lâm Bình nàng "thơm" hơn nhiều (ám chỉ ngây thơ), thiếu nữ vì yêu mà ngây ngô.
Nhìn thấy ai để ý, nàng một cảm giác "chúng nhân giai túy ngã độc tỉnh".
Lâm Ninh âm thầm thu nhỏ sự tồn tại của .
Nàng nhúng tay .
Vì chỉ là thử nghiệm, Lâm Đoàn chuẩn quá nhiều.
Thạch Đầu gói nhanh chóng xong xuôi, theo lời dặn của Lâm Đoàn liền cho nồi bắt đầu luộc.
Hôm nay nhân bánh gói là nhân táo đỏ mật và đậu đỏ, Lâm Đoàn thích ăn bánh chưng mặn, nên nàng chuẩn .