nếu chịu ngoan ngoãn  lời, thì đó  chẳng  Ngụy Nhất Nặc.
Thân là một  hóng hớt chuyên nghiệp, nàng  tới tận hiện trường, thuận tiện chiêm ngưỡng dung nhan Hoàng Đế. Nghe đồn Hoàng Đế   trai, nhưng nàng   cơ hội  tận mắt bao giờ.
Nhân lúc những  khác  chú ý, Ngụy Nhất Nặc bèn lẻn …
Khi Ngụy Thần vội vàng chạy tới, thì thấy Ngụy Nhất Nặc giống hệt con cóc đang chổng m.ô.n.g nấp bên cửa sổ, dán tai  lớp giấy dán dầu để  lén.
Ngụy Thần: Biết ngay là con bé sẽ lẻn đến đây mà! Nha đầu  quá to gan ,  thế mà dám  xổm góc tường,  lén chuyện của Hoàng Thượng.
Hơn nữa tư thế … Thật sự là một lời khó  hết!
Ngay khi   định kéo   nhà  về, thì đột nhiên  thấy tiếng trò chuyện rầm rì trong phòng.  do  cách quá xa, nên   rõ cho lắm.
Thế là, Ngụy Thần quyết đoán bắt chước Ngụy Nhất Nặc, trở thành con cóc to chổng m.ô.n.g bên cửa sổ.
Trên đường chạy tới đây, Ngụy Nhất Nặc  hỏi thăm hệ thống .
Sở dĩ Hoàng Thượng đích  ghé thăm nhà nàng, là vì gần đây  triều đình đang ồn ào chuyện lập Thái Tử.
Các triều đại cổ đại thường giao vị trí Thái Tử cho đích tử (nhi tử của Hoàng Hậu) hoặc trưởng tử (đại hoàng tử), nhưng Bắc Triệu Quốc thì khác.
Ở đây,   chọn  Thái Tử  là  hiền tài. Nói dễ hiểu, thì trong những đứa con của Hoàng Đế, ai xuất sắc nhất thì chọn  đó  Thái Tử.
 hiền tài    tiêu chuẩn đ.á.n.h giá cụ thể, ngay cả chính bản  Minh Đức Đế cũng  thể đưa  lựa chọn.
Minh Đức Đế vốn  định lập Thái Tử sớm như thế. Một mặt là vì ngài còn  khảo sát đám nhi tử thêm một thời gian nữa, mặt khác, hiện tại ngài vẫn đang độ tráng niên, ngài cảm thấy  cần vội vàng lập Thái Tử  gì.
 một  triều thần cứ bám riết vấn đề , cả ngày lải nhải  chịu để ngài yên.
Hơn nữa, ý kiến của họ còn bất đồng, một phe ủng hộ Đại Hoàng tử, phe còn  ủng hộ Nhị Hoàng tử.
Ngày nào đám đại thần  cũng cãi cọ om sòm.  thật , họ sốt sắng lập Thái Tử như    do suy xét cho quốc gia, xã tắc, mà chỉ vì lợi ích cá nhân. Nói trắng , họ chia bè chia phái để tranh giành quyền lực.
Ngụy Thái phó là một trong những đại thần trong triều,  của hai phe   lượt đến tìm ông, nhưng ông    về phe nào,   dính dáng đến trận tranh đấu , nên cáo bệnh trốn biệt trong nhà.
Minh Đức Đế  sớm nghi ngờ một  đại thần  mục đích  đơn thuần. Đời ngài hận nhất việc quan  kết bè kết cánh, vì chút lợi ích cá nhân mà  tiếc đ.á.n.h cược tương lai của Bắc Triệu Quốc.
Lần  đích  ghé thăm, Minh Đức Đế  xem xem, rốt cuộc Ngụy Thái phó  tính toán gì.
Lúc , Ngụy Nhất Nặc đang ghé sát đầu  cửa sổ, nghiêm túc nghìn  trong: [Nhìn thế   thể thấy rõ diện mạo của Hoàng Thượng !]
Ngụy Thần: “…?”
Là giọng  của Nặc Nhi.  Nặc Nhi đang ở ngay cạnh  , miệng   vẫn luôn ngậm chặt,   mấp máy  chuyện ?
Rốt cuộc chuyện  là ?
Hệ thống: [Nàng chỉ cần chọc một lỗ  giấy dán dầu là   mà.]
Ngụy Thần: Đây  là giọng  của ai nữa?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-hong-drama-bi-van-vo-ba-quan-nghe-thay-tieng-long/chuong-3.html.]
Ngụy Nhất Nặc: [ thật. Hệ thống,  ngươi thông minh thế  !]
Thế là, Ngụy Thần  thấy Ngụy Nhất Nặc ngậm một ngón tay  miệng,  khi ngón tay ướt dầm dề, thì định chọc xuyên qua lớp giấy dán cửa sổ.
Ngụy Thần vội vàng vươn tay định cản Ngụy Nhất Nặc.
Muội   điên  ư? Người ở trong phòng là Hoàng Thượng đó, lỡ  phát hiện, họ nhất định sẽ  c.h.ế.t.
Tiếc là Ngụy Thần   vững,  những  thể cản Ngụy Nhất Nặc, mà còn kéo nàng ngã dúi về phía .
Hai con cóc,  , là hai   cứ thế một  một  ngã thẳng  thư phòng.
Nghe thấy tiếng động,  trong phòng giật thọt. Hai tên hộ vệ vội vã chạy đến  mặt Hoàng Thượng chuẩn  cứu giá.
Ngụy Thái phó sợ hãi  hai  đang  bò  mặt đất, cảm thấy đầu óc ong ong.
Ông vội vàng quỳ rạp xuống: “Mong bệ hạ thứ tội! Đây là khuyển tử, khuyển nữ, chắc chắn chúng   bệ hạ ở đây, nên mới hấp tấp xông !”
“Hai đứa mắt mù các con, còn  mau tới thỉnh tội!”
Ngụy Thần vội vàng quỳ rạp xuống, cúi đầu ấp úng : “Bệ, bệ hạ, xin bệ hạ thứ tội…”
Ngụy Nhất Nặc cũng quỳ xuống theo, tùy ngoài mặt nàng tỏ vẻ vô cũng ngoan ngoãn, nhưng trong lòng …
[Ôi cha  ơi, ngã đau c.h.ế.t mất!]
[Đại ca,   thể đáng tin chút ? Ta đang hóng hớt ngon lành,  cứ nằng nặc tham gia cùng, giờ thì  !]
Ngụy Thái phó: “…?”
Giọng  ở   thế? Đừng bảo ông tức đến độ  ảo giác  đấy nhé? Hình như ông   thấy giọng  của Nặc Nhi, nhưng Nặc Nhi   mở miệng, ban nãy ông trợn mắt lườm nàng, nên cực kỳ chắc chắn rằng nàng  từng mấp máy môi…
Ánh mắt Minh Đức Đế khẽ co , cau mày: chuyện gì thế ? Hình như ngài   thấy giọng  của một nữ hài tử.
 rõ ràng trong phòng  chỉ  duy nhất một nữ hài tử, mà nàng   mở miệng  chuyện.
Minh Đức Đế, Ngụy Thái phó, Ngụy Thần, Tào công công và tất cả các hộ vệ trong phòng đều thầm nuốt nước bọt: chuyện gì thế ? Hình như họ  thấy tiếng lòng của  khác !
Mọi  đưa mắt  , ừm, xem ánh mắt  ,  lẽ đều  .
Hơn nữa, Minh Đức Đế còn chú ý thấy vẻ mặt kinh ngạc của Ngụy Thái phó và Ngụy Thần,  vẻ như, đây cũng là  đầu tiên họ  thấy.
Căn phòng chìm  yên lặng khiến bầu  khí trở nên vô cùng ngột ngạt, Ngụy Nhất Nặc thầm nghĩ:
[Toang , toang . Hệ thống ơi,  sẽ   Hoàng Thượng c.h.é.m đầu chứ?]
Minh Đức Đế: “…”
Ngài  tàn bạo thế ? Với , hệ thống là cái quái gì?
Hệ thống: [Không đến mức  ! Đoán chừng    hai   nàng dọa sợ, vẫn   hồn đấy. Nàng nhớ  , ban nãy khi các nàng ngã xuống, mặt đất còn rung rung ba …]