Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chươg 92

Cập nhật lúc: 2025-04-22 22:56:00
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tuy rằng Đường Nguyễn Nguyễn lo lắng nhưng trước mắt cũng không có biện pháp nào khác, Tần Tu Viễn lại vội vàng ra cửa, gọi người đi thúc giục Mạnh thái y. Đường Nguyễn Nguyễn nhìn Ngôn Chi Tâm đầu đổ đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, nhưng lại nhịn ngứa uống một bát thuốc bắc thì mũi không khỏi cay cay, nàng quay đầu đi. Vẻ mặt Ngôn Chi Tâm quật cường ngồi ở đó, nghiễm nhiên để mình làm vật thí nghiệm. Thử tới lần thứ tư, Ngôn Chi Tâm đã khó chịu nằm trên giường ngủ sụp xuống, cố gắng lấy lại tinh thần nói: “Ngươi! Mau lấy thuốc cho ta uống, bằng không sẽ không kịp cứu A Dật.”

Sau đó Minh Tuyết vào cửa, nhìn thấy nàng như vậy cũng không khỏi xúc động trong lòng. Bạch đại phu nhẹ nhàng bắt mạch cho Ngôn Chi Tâm, ông ta híp mắt chẩn đoán…

“Loại này! Loại này có hiệu quả! Chắc hẳn là đúng rồi!”

Ngôn Chi Tâm vô lực chống cánh tay lên, nói: “Thật sao? Ngươi có chắc không?”

Bạch đại phu nói: “Lão phu có chín phần nắm chắc! Nhưng mà lỡ như không đúng bệnh…”

Ông khó xử nhìn thoáng qua Tần Tu Viễn và Đường Nguyễn Nguyễn, Tần Tu Viễn biết ông ta lo lắng, liền nói: “Đại phu, thử đi!”

Hắn nhìn về phía Nhị ca vẫn không nhúc nhích nằm ở đó, môi đã hiện ra màu tím đen, nếu không cứu chữa ngya bây giờ sợ là thật sự không kịp. Uống liên tiếp bốn loại thuốc khác nhau, Trong người Ngôn Chi Tâm vô cùng khó chịu, Đường Nguyễn Nguyễn dựa theo lời dặn dò của đại phu, dẫn nàng đi nôn ra. Minh Tuyết cho Tần Tu Dật uống thuốc mới, nàng ấy cũng thấp thỏm canh giữ bên giường, chờ phản ứng của công tử.

Lúc này, Mạnh thái y rốt cục cũng chạy tới, ông nâng mí mắt Tần Tu Dật lên nhìn một chút rồi lại thử dư độc trong khoang miệng, ông nói: “Thuốc hẳn là đúng bệnh, nhưng thời gian trúng độc quá lâu, chỉ sợ đêm nay sẽ tương đối nguy hiểm.”

“Nguy hiểm?” Ngôn Chi Tâm vừa mới nôn thuốc ra xong, đi vào cửa nghe được hai chữ này thì lại nhíu mày. Mạnh thái y vuốt râu nói: “Độc cùng dược giống nhau, đều có hai mặt của nó. Giai đoạn đầu tiên là rét run đã sắp qua đi, tối nay dưới tác dụng của thuốc, chỉ sợ sẽ phát sốt hoặc đau bụng, cần phải có người chiếu cố hắn, lau người chớ để đổ mồ hôi, như vậy sẽ bị cảm lạnh… Nếu đến hừng đông có thể tỉnh lại, vậy thì sẽ không có việc gì.”

Ngôn Chi Tâm thầm nghĩ: “Ta đến chiếu cố chàng.”

Đường Nguyễn Nguyễn lo lắng nói: “Chi Tâm tỷ tỷ, bản thân tỷ còn chưa khôi phục, ta cùng A Viễn canh giữ là được, tỷ ở bên cạnh nghỉ ngơi một chút đi!”

Ngôn Chi Tâm nhìn nàng rồi lắc đầu, nàng nghẹn ngào nói: “Nguyễn Nguyễn, đa tạ muội… Nhưng nếu đây là đêm cuối cùng ta ở bên chàng thì sao?”

Ngay sau khi lời này nói ra, Đường Nguyễn Nguyễn không khỏi nghẹn lòng. Tần Tu Viễn hiểu rõ, hắn nói: “Chi Tâm, vậy thì theo lời tỷ đi!”

Hắn tiếp tục trầm giọng nói: “Chúng ta ở phòng bên cạnh, nếu tỷ cần giúp đỡ thì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi chúng ta.”

Ngôn Chi Tâm gật đầu: “Được.”

Sau khi nàng nôn thuốc ra, thân thể còn có chút suy yếu, nhưng tinh thần đã tốt hơn rất nhiều, nàng yên lặng nhìn về phía Tần Tu Dật, khoé môi hiện lên một nụ cười yếu ớt….

Đến sương phòng, Đường Nguyễn Nguyễn nhẹ nhàng đóng cửa lại, nàng thở dài. Tần Tu Viễn từ phía sau ôm lấy nàng, nói: “Nguyễn Nguyễn, nàng vất vả rồi.”

Đường Nguyễn Nguyễn lắc đầu, nói: “Đều do thiếp, hết lần này tới lần khác, thiếp dẫn Chi Tâm tỷ tỷ đến tìm Nhị ca… Không nghĩ tới lại gặp phải chuyện như vậy…”

Tần Tu Viễn áp má vào tai nàng, nói: “Đây là chuyện ngoài ý muốn, không liên quan gì đến nàng. Hơn nữa nàng đã làm rất tốt…”

Đường Nguyễn Nguyễn xoay người, chăm chú nhìn Tần Tu Viễn, nói: “Bây giờ thiếp mới biết… Thì ra trong lòng Nhị ca, vẫn có Chi Tâm tỷ tỷ.”

TBC

Tần Tu Viễn nhìn nàng, Đường Nguyễn Nguyễn tiếp tục nói: “Mặc dù lúc trước huynh ấy lạnh lùng với Chi Tâm tỷ tỷ, cự tuyệt người ngoài ngàn dặm… Nhưng một khi Chi Tâm tỷ tỷ xảy ra chuyện, huynh ấy lại không chút do dự liều mạng đến cứu nàng… Thiếp không tin tình cảm của huynh ấy đối với Chi Tâm tỷ tỷ hoàn toàn biến mất.”

Tần Tu Viễn nhìn nàng, trầm giọng nói: “Yêu nhau và ở bên nhau vốn là hai chuyện. Lưỡng toàn kỳ mỹ* thật sự rất khó, chỉ có quý trọng người trước mắt, quý trọng hiện tại thì mới không phụ duyên gặp gỡ này.”

“Quý trọng người trước mắt…” Đường Nguyễn Nguyễn lẩm bẩm nói, nàng ngước mắt lên đối diện với ánh mắt của Tần Tu Viễn. Nàng nhẹ nhàng đưa tay ra vòng quanh cổ hắn. Nàng ôm chặt Tần Tu Viễn mà nói: “Vậy thì chúng ta, hãy trân trọng thời gian bên nhau.”

Tần Tu Viễn thấp giọng: “Được.”

Thật ra lòng hắn cũng nóng như lửa đốt, dù sao… Bây giờ hắn chỉ có một người huynh đệ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuog-92.html.]

Màn đêm buông xuống, trong sân gió bắt đầu thổi mạnh hơn, đập vào cửa sổ phòng ngủ.

“A?” Ngôn Chi Tâm nằm ở bên giường chiếu cố cho Tần Tu Dật đang ngủ say nhưng lại bị tiếng cửa sổ đánh thức. Nàng vội vàng đứng dậy, đi tới trước cửa sổ vài bước, liếc mắt một cái đã đóng chặt cửa sổ, sau đó trở về bên giường Tần Tu Dật. Nàng sờ sờ trán hắn, nhiệt độ dường như cao hơn buổi chiều một chút, nhưng vẫn không có ý thức. Ngôn Chi Tâm rũ mắt xuống, thâm tình nhìn hắn, nàng vươn tay sờ lên khuôn mặt trầm tĩnh của nam nhân rồi nhẹ nhàng vuốt ve… Mặt, sống mũi, cánh môi mỏng… Rõ ràng vẫn là bộ dáng lúc trước, nhưng lại không quá quen thuộc. Xúc cảm đã lâu không gặp này không khỏi làm cho lòng nàng run lên, ánh mắt nàng mê ly, nhớ tới ba năm trước khi hắn xuất chinh.

……

Ngôn Chi Tâm mười sáu tuổi, nghe phụ thân nói Trấn Quốc Công muốn xuất chinh, câu đầu tiên hỏi chính là: “A Dật muốn đi sao?”

Chỉ huy sứ Ngôn đại nhân nói: “Hắn thân là tướng quân, lại là đệ nhất cung thủ của Đại Minh, sao có thể không đi? Ngày mai bọn họ sẽ xuất phát đi Bắc Cương…”

Ngôn Chi Tâm nóng lòng đến mức sắc mặt phiếm hồng, nàng nói: “Sao? Ngày mai?” Nàng vội vàng đứng dậy: “Cha! Sao người không nói với con sớm hơn?”

Ngôn đại nhân bày ra vẻ mặt vô tội: “Nữ nhi, con cũng đâu có hỏi ta…”

Lời còn chưa dứt, Ngôn Chi Tâm liền xách váy chạy ra ngoài. Ngôn đại nhân bất đắc dĩ nói: “Ai… Đúng là nữ nhi đã lớn không giữ được trong nhà mà!”

Ngôn phu nhân ở một bên cười nói: “Giữ lại làm gì? Nha đầu này chỉ có A Dật mới có thể trị được nàng!”

Ngôn Chi Tâm là nữ nhi duy nhất của Ngôn đại nhân và Ngôn phu nhân, nuôi lớn trong cẩm y ngọc thực, so với khuê tú tầm thường thì nàng có thêm vài phần thẳng thắn cùng hoạt bát. Ngôn Chi Tâm lập tức chạy tới phủ Trấn Quốc tướng quân, từ nhỏ nàng đã thường xuyên theo phụ thân tới nơi này chơi đùa, nha hoàn hạ nhân đều biết nàng, đã sớm có thể tới lui tự nhiên. Nàng vội vàng xông vào Phi Lưu Các, dùng ra sức gõ cửa Tần Tu Dật, nói: “A Dật! Chàng ra đây! Ta biết chàng ở trong đó!”

Tiếng vang nhỏ vang lên trong phòng. Giọng của Tần Tu Dật truyền đến: “Chi Tâm? Tìm ta làm gì?”

Ngôn Chi Tâm đập cửa, tức giận nói: “Chuyện gì sao? Chàng không biết vì cái gì sao?” Tần Tu Dật muốn xuất chinh cũng không nói cho nàng, Ngôn Chi Tâm vừa nóng vừa tức giận. Giọng Tần Tu Dật có chút khẩn trương, nói: “Nàng, nàng làm sao vậy? Ta vẫn chưa thể ra ngoài ngay bây giờ… Ta đang ở …”

Ngôn Chi Tâm nóng nảy: “Sao? Chàng không dám ra ngoài gặp ta sao?” Tần Tu Dật luôn che chở cho nàng, nhưng chuyện hôm nay, cộng thêm những lời này của hắn đã triệt để chọc giận nàng. Ngôn Chi Tâm tức giận, dùng sức đẩy cửa ra!

“Rầm” một tiếng, cửa phòng mở rộng… Vốn vẻ mặt của nàng đang tức giận nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì nhất thời trợn tròn mắt! Đầu tiên nàng trợn tròn hai mắt sau đó lập tức lại che lại, quay lưng mà nói: “Chàng! Sao chàng lại tắm vào ban ngày!”

Tần Tu Dật ở trong phòng, hắn chỉ mặc một chiếc quần đơn, thân trên cởi trần còn chưa mặc y phục, mái tóc đen dính hơi nước, đôi mắt phượng kinh ngạc nhìn nàng.

“Ta tắm trong phòng ngủ của ta, đâu có nghĩ nàng sẽ đến thăm ta?” Tần Tu Dật cúi đầu cười, hắn vội khoác một chiếc áo trung y. Ngôn Chi Tâm còn chưa quay người, nàng tức giận nói: “Ai muốn đến thăm chàng? Ta tức giận vì chàng muốn xuất chinh cũng không nói cho ta biết!”

Tần Tu Dật sửng sốt, nói: “Ta vốn định tắm rửa xong đi tìm nàng… Chuyện này cũng đột nhiên quyết định, ngày mai, ta phải xuất phát đi Bắc Cương.”

Tim Ngôn Chi Tâm có chút chua xót, nàng cắn cắn môi, miệng cứng rắn nói: “Chàng muốn đi thì đi… Ta không buồn.”

Tần Tu Dật dịu dàng cười, nàng luôn như vậy, trong lòng rõ ràng rất để ý nhưng ngoài miệng lại không chịu thua. Hắn đi lên, xoay người nàng lại, Ngôn Chi Tâm vẫn cúi đầu như trước, không chịu nhìn hắn. Trung y của hắn còn chưa buộc xong, đang lơ lửng treo trên người, mùi hương trên người thoang thoảng phả ra khiến Ngôn Chi Tâm không khỏi đỏ mặt, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vẫn căng thẳng. Tần Tu Dật ôn nhu hỏi: “Tức giận sao?”

Ngôn Chi Tâm thầm nghĩ rồi nói: “Không!”

Tần Tu Dật cười nói: “Vậy tại sao nàng không nhìn ta?”

Ngôn Chi Tâm giận dỗi đáp: “Chàng có gì đẹp? Tại sao ta phải nhìn chàng?”

Tần Tu Dật dịu dàng nói: “Nhưng ta muốn nhìn nàng, nàng cúi đầu như vậy thì làm sao ta có thể thấy rõ?”

Hai tay hắn nâng mặt Ngôn Chi Tâm lên, Ngôn Chi Tâm hung dữ trừng mắt nhìn hắn. Tần Tu Dật cưng chiều cười cười, ngữ khí như dỗ dành: “Chi Tâm… Khi ta trở lại, chúng ta có thể thành thân không?”

 

Loading...