Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 101
Cập nhật lúc: 2025-04-23 23:12:40
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong Vô Nhân Cốc, gió lạnh thấu xương, ánh nắng mặt trời bao bọc bởi những đám mây đen khiến trời đất đột nhiên tối sầm . Tần Tu Thệ cưỡi ngựa lên phía , cau mày, trong mắt chỉ hình ảnh đầy m.á.u tươi đang phía . Binh lính Bắc Tề mai phục ở hai bên chuẩn thời cơ để vươn trường đao … Đợi Tần Tu Thệ đến gần sẽ một phát chặt đứt vó của chiến mã!
“Hí…” Chiến mã thống khổ thét dài, Tần Tu Thệ nhảy lên! Một cước đá bay hai binh sĩ đè lên Tần Tu Dật. Hắn thấy bộ dáng của Tần Tu Dật giống như vớt khỏi vũng m.á.u thì khỏi kinh hãi thất sắc: “A Dật! Tay ?”
Đôi mắt Tần Tu Dật sắp chảy máu, khẽ hét lên: “Đại ca, đừng để ý đến , mau! Báo cho phụ , mai phục!”
Tần Tu Thệ đỡ , lướt qua bốn phía lập tức : “Ta dẫn !”
Tần Tu Dật còn bất kỳ khí lực nào nữa. Tần Tu Thệ nâng thể lên, sự hộ vệ của mười mấy binh mà lui . Lục vương tử âm ngoan : “Muốn trốn ? Không dễ như ! Bắn tên cho !”
Cung thủ đồng loạt dương cung b.ắ.n tên bay như mưa!
Thân binh vung kiếm ngăn cản, trong lúc nhất thời đánh đến hoa cả mắt, mấy vệ đều thương. Sắc mặt Lục vương tử u ám bọn họ, nếu mai phục ở đây thì chắc chắn chuẩn đầy đủ mà tới, cho dù binh sĩ của Tần Tu Thệ ai ai cũng đều thủ thì cũng thể nào bằng binh lính Bắc Tề phiên trận.
“Tiếp tục tấn công cho ! Không dừng !” Lục vương tử quát lớn. Rất nhanh, mười mấy binh liền còn bao nhiêu, Lục vương tử vẫn dùng sách lược cũ như một, bảo vệ cửa cốc cho thoát ngoài báo tin, tính toán chặn bọn họ g.i.ế.c c.h.ế.t trong cốc. Tần Tu Thệ bảo vệ ở phía , cả nhuộm đầy m.á.u đến nỗi áo cũng ướt đẫm máu, giận dữ quát: “Nào! Tới đây!”
Mười mấy binh sĩ Bắc Tề vây quanh nhưng sát ý của cho khiếp sợ, dám tiến lên.
“Phế vật!” Lục Hoàng tử bên ngoài tức giận : “Lên cho !”
“A!” Thân binh cuối cùng Bắc Tề đ.â.m chết, tất cả binh lính Bắc Tề đều nhanh chóng trở về vị trí phòng ngự, vây quanh Tần Tu Dật và Tần Tu Thệ. Tần Tu Dật vô lực dựa vách đá, giọng run rẩy mà vô lực: “Đại ca mau ! Để ! Làm ơn!”
Nếu bỏ thì dựa võ công của đại ca nhất định vẫn cơ hội chạy thoát… Tần Tu Dật sớm ôm quyết tâm chết. Tần Tu Thệ lo chuyện g.i.ế.c địch nhân phía : “A Dật! Đừng những lời đó!”
Hắn trở tay đưa trường đao lên cản phá mũi tên : “Ta là ca ca của , thể bỏ mặc ?”
Rồi vội vàng , đẩy lùi địch nhân bên , : “Đại ca cho phép buông tay bỏ mạng!”
Tần Tu Dật suy yếu đến cực điểm: “Đại ca… Huynh mau …”
Trước mắt Tần Tu Dật chút mơ hồ, cảm giác sắp thể chống đỡ nữa. Tần Tu Thệ nâng : “A Dật, kiên trì!”
Đột nhiên, một binh sĩ Bắc Tề tìm trống, sức đ.â.m n.g.ự.c Tần Tu Thệ!
“A…” Tần Tu Thệ đao đ.â.m trúng ngực!
Hắn trợn mắt há to miệng, oán hận địch nhân mặc dù là nỏ mạnh hết đà nhưng vẫn sức b.ắ.n một mũi tên cuối cùng!
Sau đó, từ từ ngã xuống, một tay chống đỡ… Ngay cả Tần Tu Dật cũng ngã mặt đất. Hai chảy m.á.u ròng ròng, ngã xuống cùng một chỗ, giống như huyết mạch tình thể cắt đứt. Tần Tu Dật rống lên tiếng: “Đại ca! Huynh hãy cố gắng một chút!”
Tần Tu Thệ : “A Dật… Đại ca, đại ca thể … Giúp chiếu cố tẩu tẩu của , cùng bọn nhỏ…”
Vêt m.á.u trong lòng bàn tay loang lổ, tinh thần của suy sụp buông xuôi, Tần Tu Dật sụp đổ: “Đại ca!”
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-101.html.]
Nam nhân giường đột nhiên chấn động thình lình mở mắt . Hai mắt đỏ bừng, trong lòng như một tảng đá lớn đè , hô hấp vô cùng dồn dập. Đợi đến khi thấy rõ tấm màn lụa màu trắng đỉnh đầu thì mới dần dần bình phục một chút. Trong mộng, Tần Tu Dật lạnh thấu xương nhưng khi tỉnh thì phát hiện cả mồ hôi đầm đìa. Hương thơm trong phòng ấm áp như mùa xuân, nhưng mỗi mơ đều sẽ trở mùa đông trong Vô Nhân Cốc của ba năm . Ngày hôm đó, ca ca ngã xuống vũng m.á.u thì tuyết rơi xuống. Hắn vô lực ngã mặt đất, kinh ngạc những bông tuyết rơi hài cốt trưởng nhưng ngay cả khí lực giúp đại ca phủi cũng …
Vô lập khiến khắc cốt ghi tâm về những chi tiết đau đớn đó. Hắn sức giãy dụa nhưng phát hiện ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu , chút chói mắt. Hắn theo bản năng giơ tay che mắt thì phát hiện tay trái ai đó cầm lấy. Hắn nghiêng đầu, vẻ mặt kinh ngạc…
TBC
Ngôn Chi Tâm mặt đất, váy như hoa sen rủ xuống đầy đất. Nàng ở bên giường ngủ say, tóc đen như thác nước chảy xuống. Bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng cho dù ngủ cũng nắm c.h.ặ.t t.a.y trái Tần Tu Dật như từng buông .
Ánh nắng xuân lưu luyến khuôn mặt trắng nõn ôn nhu yên tĩnh của nàng, lông mi của nàng như hai bàn chải nhỏ, mắt phản chiếu vòng cung nhàn nhạt. Nàng… Chẳng lẽ nàng canh giữ ở đây cả đêm ? Trong lòng Tần Tu Dật nhất thời xúc động.
Thừa dịp nàng ngủ, mới thể nàng thật kỹ. Ba năm nay, bỏ lỡ nàng quá nhiều, nàng vẫn như , mà chính … Sớm tàn tạ đến nổi. Một cô nương như thể để nàng cùng mạo hiểm đây? Hơn nữa là phế nhân cả đời , thể cho nàng hạnh phúc… cho dù nghĩ rõ ràng hơn nữa, quyết định kiên định hơn nữa thì cũng chống giờ khắc . Hắn chậm rãi rút bàn tay , nhẹ nhàng vuốt ve gò má nàng. Da thịt của nàng nhẵn nhụi mềm mại hơn nữa vô cùng ấm áp, động tác của nhẹ nhàng sợ đánh thức nàng. Tần Tu Dật thâm tình tham lam nàng, dường như qua giờ phút thì cả đời cũng sẽ còn cơ hội ở chung với nàng nữa. Ngay khi quên thì đột nhiên tay giữ chặt!
Ngôn Chi Tâm ngước mắt lên, vẻ mặt kinh hỉ: “Chàng tỉnh ?”
Đôi mắt nàng nhưng man mác buồn, khóe miệng đến cong cong. Tần Tu Dật đỏ mặt giống như phát hiện bí mật lớn nên nhanh như chớp rút tay về. Ngôn Chi Tâm buông tay: “Sao , sờ mặt giờ nhận nợ?”
Vẻ mặt nàng xinh , hai tựa như ái lữ bình thường. Tần Tu Dật lắp bắp : “Ta, xem mặt nàng lạnh , cần đắp chăn …”
Ngôn Chi Tâm gật đầu, : “Xem vẫn quan tâm đến .”
Tần Tu Dật nhất thời nghẹn lời liền đáp nữa. Hắn giãy dụa dậy nhưng khí lực gì. Ngôn Chi Tâm đỡ nhưng thấy sắc mặt lạnh lẽo: “Không phiền nàng động thủ.”
Dáng vẻ ôn nhu của mới xuất hiện một lát, giờ khôi phục bộ dáng cự tuyệt ngoài cách xa ngàn dặm. Ngôn Chi Tâm để ý mà mập mờ : “ tối hôm qua chính cầu xin đừng , quên ?”
Sắc mặt Tần Tu Dật cứng đờ: “Sao, thể?”
Tần Tu Dật hổ, chẳng lẽ ngày suy nghĩ đến nên đêm về mộng là thật? Hắn tiếp tục căng thẳng. Tần Tu Dật lời là thật giả, cũng dám tùy ý phản bác.
Ngôn Chi Tâm , nữa. Trải qua chuyện của tối hôm qua, nàng chắc chắn trong lòng Tần Tu Dật … Vì , nàng quyết tâm ở với . Tần Tu Dật cố hết sức dậy mới phát hiện mặc y phục. Cánh tay mất của cứ như bại lộ bên ngoài, trong thời gian ngắn chút bất an, lạnh lùng lên tiếng: “Nàng ngoài.”
Hắn thật sự để Ngôn Chi Tâm thấy bộ dáng chật vật, khó xử của như . Trong lòng Ngôn Chi Tâm yên lặng , như việc gì mà tìm y phục sạch sẽ, giúp mặc nhưng Tần Tu Dật cự tuyệt, vẻ mặt lạnh lùng đến cực điểm.
“Đừng chạm !” trốn về phía như một con thú thương, bướng bỉnh mặt . Ngôn Chi Tâm một cái : “Tối qua xem qua vì bây giờ giấu thì cũng muộn .”
Tần Tu Dật lộ vẻ hổ nhưng vẫn cứng đờ đó. Ngôn Chi Tâm mặc kệ mà thắt dây áo của đưa tay sờ trán . Tần Tu Dật tiếp tục né tránh, cho nàng chạm . Ngôn Chi Tâm khẽ thở dài tiếng nhưng đột nhiên vươn hai tay , một tay nâng mặt lên, đó ấn trán lên, dán trán …
“Nàng gì ?”
Tần Tu Dật sự mật bất thình lình của nàng cho cả kinh nên nhất thời nín thở. Hai dựa gần , bốn mắt đối diện, Ngôn Chi Tâm cảm nhận nhiệt độ của thì ôn nhu : “Hạ sốt , xem khỏi”
Tần Tu Dật ngơ ngác nàng nâng mặt lên, đôi mắt xinh của nàng, trong thời gian ngắn quên cả cự tuyệt. Ngôn Chi Tâm hài lòng buông sờ sờ mặt : “Chàng khỏe thì cũng yên tâm.”
Tần Tu Dật nàng tươi như hoa, đột nhiên cảm giác như trở ba năm , vô cùng nhưng chân thật. Tần Tu Dật nhất thời sửng sốt lập tức khôi phục vẻ mặt lạnh như băng: “Vậy nàng thể trở về .”
Ngôn Chi Tâm mỉm : “Ai trở về?”