Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 114
Cập nhật lúc: 2025-04-23 23:16:05
Lượt xem: 70
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đang lúc nàng ảo não thì rèm cửa chủ trướng mở , bóng dáng cao lớn của Tần Tu Viễn sừng sững mắt. Hắn thấy nàng thì vô cùng ngạc nhiên, “Tại nàng đột nhiên đến đây!”
Sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn ửng đỏ, màn mỏng che khuất, nàng thấp giọng : “Vậy hoan nghênh ?”
Tần Tu Viễn gật đầu : “Đương nhiên!”
Ngay lập tức nắm lấy tay nàng, hai tiến trong doanh trướng.
Sau khi Thải Vi đặt hộp thức ăn xuống, liền yên lặng lui ngoài.
Đường Nguyễn Nguyễn chủ trướng thì tháo màn che. Mái tóc của nàng màn che cho chút tán loạn, nàng tiện tay chỉnh đốn, ngược bộ dáng tùy ý duyên dáng vô cùng. Tần Tu Viễn nàng, ánh mắt cũng dịu dàng.
Đường Nguyễn Nguyễn tò mò về nơi . Trong doanh trướng đặt một cái bàn, bàn trải thảm và bồ đoàn, tường treo một tấm bản đồ thật lớn, chắc hẳn chính là nơi Tần Tu Viễn xử lý công vụ. Mà ở giữa doanh trướng đặt một cái sa bàn, phía cắm ít cờ nhỏ, Đường Nguyễn Nguyễn cúi xuống, hứng thú một chút, nàng : “Mỗi ngày đều một ở đây ?”
Tần Tu Viễn nhếch môi , : “Sao , sợ cô đơn?”
Đường Nguyễn Nguyễn liếc mắt một cái, : “Chỉ là thuận miệng hỏi…”
Tần Tu Viễn cho phép nàng sờ Đông Tây nữa, ôm lấy nàng, kéo trong ngực, thấp giọng : “Nàng đột nhiên đến đây, là… Nhớ ?”
Thanh âm của khàn khàn từ tính khiến nóng tai một trận. Đường Nguyễn Nguyễn : “Thiếp… Thiếp chỉ đưa cho ít thức ăn.”
Nàng đỏ mặt đẩy , đó lấy hộp thức ăn.
Tần Tu Viễn cúi đầu , lập tức xuống, đôi tay mềm mại của nàng đang gỡ hộp thức ăn.
“Đây là bánh lòng đỏ trứng muối mới , nếm thử.”
Một đĩa điểm tâm màu vàng, tổng cộng tám cái, trưng bày trong hộp đựng thức ăn, trông tròn đầy viên mãn, đó cũng rắc vừng, vô cùng hấp dẫn. Tần Tu Viễn : “Không nàng đến phủ Học sĩ đưa thức ăn cho nhạc mẫu ? Tại thứ mang đến cho ?”
Đường Nguyễn Nguyễn : “Thiếp đưa , phần bánh lòng đỏ trứng là để cho . điểm tâm để lâu ngon, nếu trở về trễ, sẽ bỏ lỡ mất hương vị nhất…”
Tần Tu Viễn : “Cho nên nàng tới, chính là ăn hương vị ngon nhất ?”
Mắt hạnh của Đường Nguyễn Nguyễn trong suốt gật đầu, nàng : “ ! Lần , khi còn bé cũng từng ăn đồ ăn vặt gì … Vì , bổ sung cho .”
Lần khi nàng , Tần Tu Viễn chỉ coi đó là trò đùa, ngờ nàng nghĩ là thật?
Đôi mắt phượng của Tần Tu Viễn híp , thần sắc ái Đường Nguyễn Nguyễn. Đường Nguyễn Nguyễn ở bên cạnh bàn, cao hơn Tần Tu Viễn một đoạn. Nhìn một lúc, Tần Tu Viễn vươn tay kéo nàng , Đường Nguyễn Nguyễn bất ngờ rơi lòng , vặn nam nhân. Nàng ngẩn , mặt liền đỏ lên, nàng khẽ đẩy , lẩm bẩm : “Cái … Đang ở quân doanh…”
Tần Tu Viễn nâng cằm nàng lên, khàn khàn mở miệng, : “Ta …” Hắn đến gần, : “ nhớ nàng.”
Hắn hiếm khi những lời như , Đường Nguyễn Nguyễn xong, ánh mắt dịu dàng , ngượng ngùng . Tần Tu Viễn liền hôn lên môi nàng. Hơi thở ôn nhuận ập tới, ôn nhu hôn nàng, một mặt dẫn dắt, một mặt khắc chế, từng bước từng bước tiến lên. Đường Nguyễn Nguyễn khoác tay lên cổ , dần dần động tình, nàng bất giác xoay nhẹ vòng eo khiến khẽ run lên. Tình cảm kiềm chế dâng trào, dần dần dùng sức, mút hết tất thảy sự ngọt ngào của nàng, Đường Nguyễn Nguyễn thiếu chút nữa chống đỡ nổi, nàng giơ tay nắm chặt vạt áo , mắt mơ màng, khí ái kiều diễm. Hắn trở nên chút kích động, hai tay siết chặt eo nàng. Đường Nguyễn Nguyễn vẫn đùi nam nhân, nàng cảm giác sắp hóa thành một khối kẹo dẻo, ngay khi thần trí của nàng chút hỗn độn, tựa hồ cảm giác nổi lên biến hóa, trong kinh ngạc, nàng hổ khiến cổ đỏ ửng lên. Đây chính là ở quân doanh đó! Có hàng trăm bên ngoài luyện binh… Nàng vội vàng dùng nhẹ quyền đ.ấ.m , rời khỏi môi Tần Tu Viễn, nàng thấp giọng : “Đừng…”
Hô hấp của Tần Tu Viễn chút loạn, lưu luyến buông nàng , thấp giọng: “Nàng… Nàng sẵn sàng ?”
Mắt phượng ửng đỏ, ủy khuất vô tội nàng. Đường Nguyễn Nguyễn đỏ mặt đến nóng lên, đầu óc cũng mơ màng, thuận miệng : “Ừm, ừm! Còn …”
Tần Tu Viễn khẽ thở dài, hắp đáp: “Ta …”
Dứt lời, Đường Nguyễn Nguyễn liền lên.
Tần Tu Viễn ở bàn, nhanh chóng kéo một góc khăn trải bàn để che . Sắc mặt chút hổ, rót cho một chén uống một cạn sạch. còn cảm thấy hết cơn khát, uống thêm một chén, ngửa đầu uống hết nữa. Đường Nguyễn Nguyễn thấy như cũng chút buồn , nàng khẽ một tiếng. Tần Tu Viễn cũng chút hổ, oán giận nàng một cái, gì.
Ngoài quân trướng, Tần Trung cùng Thải Vi ở cửa, cũng đợi bao lâu. Tần Trung mở miệng : “Kĩ năng may vá của cô nương thật … Lần vá y phục cho , đến bây giờ còn rách…”
Thải Vi chút dở dở , nào ai khen như ?
Nàng mím môi , : “Nghe vẻ như đang y phục rách…”
là một tên ngốc.
Tần Trung hắc hắc: “Lần y phục rách… Ta, thể tìm cô nương sửa giúp ?”
Sắc mặt Thải Vi chút phấn hồng, nàng : “Ừm…”
Tần Trung như cổ vũ, nàng vui vẻ : “Thải Vi, cô nương thật !”
Thải Vi rũ mắt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-114.html.]
Tần Trung : “Thải Vi… Ta phu nhân , gả cô nương cho …”
TBC
Thải Vi tiếng ngước mắt, sửng sốt: “Ta tiểu thư qua?”
Trên mặt ngăm đen của chút ửng đỏ tự nhiên, thật thà : “Phu nhân , nếu như cô nương thích… Phu nhân sẽ thành .”
Thải Vi ôn nhu , trong lòng chút ấm áp, nàng nhỏ giọng : “Tiểu thư luôn đối xử với .”
Tần Trung thấy nàng bài xích khi chuyện phiếm với thì mạnh dạn : “Vậy… Vậy cô nương thích ai ?”
Thải Vi hỏi thì ngẩn , mặt như hồng hà, trong lòng oán giận : Nào ai hỏi thẳng thắn như ?
Nàng chút hổ, liền : “Tất nhiên !”
Tần Trung thấy nàng trả lời dứt khoát như thế, mơ hồ chút mất mát. Thải Vi thấy thần sắc của vài phần buồn bã thì đành lòng, nàng giải thích như thế nào. Nàng hỏi , “Còn thì ? Huynh thích cô nương nào ?”
Tần Trung thấy thì về phía Thải Vi, hợp tình hợp lý mà : “Có.”
Thải Vi giật , nàng thăm dò hỏi: “Vậy, cô nương như thế nào?”
Sắc mặt Tần Trung càng đỏ, Thải Vi duyên dáng yêu kiều đang ở ngay mắt, dám thẳng, trong lòng trống rỗng, ngoài miệng năng lộn xộn: “Tính tình nàng bình tĩnh, sinh cực kì mắt… Đối với khác thì ôn hòa lễ độ, chuyện là ôn nhu…”
Hắn thiếu chút nữa chuyện may vá giỏi, rõ tâm ý của nàng cho nên lo lắng vô duyên vô cớ chọc cho cô nương chán ghét . Thải Vi tiếp tục hỏi : “Vậy… Ta cô nương ?”
Trò chuyện đến bước , nàng đột nhiên háo hức câu trả lời. Tần Trung rốt cục lấy hết dũng khí, về phía đôi mắt của nàng, trầm giọng : “Biết.”
Hình ảnh trong lòng cùng cô nương mắt hợp nhất. Thải Vi vài phần mất mát, nàng buồn bã nghĩ, Tần Trung cô nương rõ ràng như , chắc là thật sự thích . Còn là quen… Chẳng lẽ là Minh Sương, là Thải Bình?
Một cô nương như , trong thời gian ngắn… Có lẽ là . Vẻ ửng đỏ mặt nàng rút , miễn cưỡng , : “Chắc hẳn đó là một cô nương .”
Tần Trung trong lòng nàng nghĩ gì, ánh mắt chút sôi trào mà : “, cô nương chính là…”
“Được …” Thải Vi đột nhiên : “Tần đại ca, đây là việc của , , vẫn nên hỏi.”
Tần Trung sửng sốt, nàng đoán lời cho nên cự tuyệt ?
Sắc mặt hổ, nhưng cũng khiến nàng vui, che giấu cảm xúc một chút : “Được, nữa.”
Thải Vi đổi đề tài, : “Cũng tiểu thư cùng tướng quân dự định khi nào trở về…”
Tần Trung : “Nếu cô nương mệt mỏi, đến lều của nghỉ ngơi , ở đây đợi.”
Thải Vi lắc đầu: “Ta …”
Lúc , hai ảnh cao lớn bước về phía chủ trướng.
“Tần Trung!” Tiền phó tướng lớn tiếng, từ xa hô lên. Vẻ mặt Tần Trung bất đắc dĩ, : “Các ngươi tới tìm tướng quân ?”
Tiền phó tướng : “Đó là điều tất nhiên, tướng quân ở trong trướng ?”
Vi phó tướng thì bình thản hơn nhiều, : “Chúng đến tìm tướng quân thương lượng chuyện tân binh tập luyện.”
Tần Trung gật đầu, : “Hai vị đợi một lát, thông truyền một chút.”
Tiền phó tướng nhíu mày: “Tướng quân còn thêm quy củ từ khi nào?”
Bọn họ và Tần Tu Viễn thiết, đều quen tùy tiện trực tiếp chủ trướng tìm . Tần Trung : “Hôm nay phu nhân đến đưa thức ăn cho tướng quân, lúc còn … Nếu các ngươi vội, cứ chờ một chút .”
Tiền phó tướng lẩm bẩm : “Phu nhân tới …”
Sắc mặt Vi phó tướng khẽ biến, : “Ngươi , hôm nay phu nhân mang theo món ăn gì ?”
Tần Trung miễn cưỡng đáp: “Cái … Ta .”
Thải Vi chút kỳ quái, liền thuận miệng đáp: “Phu nhân mang theo bánh lòng đỏ trứng, tửu thần đậu phộng…”
Vi phó tướng , mặt lộ vẻ mừng như điên, lập tức hướng về phía chủ trướng cao giọng : “Tướng quân! Thuộc hạ việc gấp bẩm báo! Có thể cho thuộc hạ ?”