Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 118

Cập nhật lúc: 2025-04-23 23:17:04
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong phòng ngủ tối tăm, bầu không khí lúng túng ở khắp mọi nơi. Đường Nguyễn Nguyễn lặng lẽ buông tay, rút về vị trí của mình, nói: “Vậy… Vậy thì chàng cứ từ từ dập lửa.”

Lời này không có vấn đề gì, nhưng lại khiến người ta dở khóc dở cười. Tần Tu Viễn thở dài: “Sao nàng lại hư như vậy…”

Đường Nguyễn Nguyễn mím môi, lặng lẽ cười thành một đóa hoa….

Hôm sau tỉnh lại nàng đã không thấy Tần Tu Viễn đâu. Đường Nguyễn Nguyễn sờ sờ vị trí bên cạnh, hơi ấm đã không còn, trong lòng đột nhiên có chút buồn bã như mất mát thứ gì đó. Ngủ với hắn thực sự rất ấm áp.

“Tiểu thư, người tỉnh chưa?” Thải Vi bưng chậu rửa mặt tới, hỏi: “Người có muốn dậy rửa mặt không?”

Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu, nói: “Tướng quân ra ngoài rồi sao?”

Thải Vi lên tiếng: “Vâng, tướng quân đã đi ra ngoài từ sáng sớm.”

Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Gần đây chàng ấy rất bận rộn… Thải Vi, ngươi đi nói chuyện với nhà bếp lớn, yêu cầu họ đưa tới một ít thịt và trứng để ban đêm chúng ta sẽ làm mấy món ngon ngon.”

Thải Vi cười nói: “Tiểu thư muốn làm cho tướng quân ăn sao?”

Đường Nguyễn Nguyễn ôn nhu cười, nói: “Gần đây công việc của chàng rất phiền lòng, ta muốn chàng ăn thoải mái một chút.”

Thải Vi nói: “Tiểu thư và tướng quân càng ngày càng ân ái, thật sự là làm người khác ghen tị, tướng quân thường khen trù nghệ của tiểu thư tốt!”

Đường Nguyễn Nguyễn mím môi cười, lập tức chế nhạo nói: “Ồ, ta nhớ cũng có người khen Thải Vi may vá tốt…” Dừng một chút, nàng tiếp tục nói: “Chuyện y phục rách, vốn không ai biết. Nhưng người được khâu lại hận không thể để mọi người đến xem qua một chút.”

Sắc mặt Thải Vi đỏ lên: “Tiểu thư sao lại trêu ghẹo nô tỳ… Đó chỉ là một việc nhỏ không tốn sức mà thôi.”

Đường Nguyễn Nguyễn kéo Thải Vi qua, nói: “Đâu có, nói đi cũng phải nói lại, Thải Vi… Ngươi đối với Tần Trung, có tâm tư gì không?” Nàng nhìn Thải Vi: “Ta thấy hắn là một người trung thành, làm việc tận tâm, còn đối xử với ngươi… ”

Sắc mặt Thải Vi có chút khó coi, nói: “Tiểu thư, Tần Trung đã có người trong lòng…” Nàng rũ mắt nói: “Nô tỳ với hắn cùng lắm cũng chỉ là bằng hữu, không đáng nhắc đến.”

Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, nói: “Hắn nói với ngươi?”

Thải Vi im lặng gật đầu. Đường Nguyễn Nguyễn có chút kinh ngạc, hỏi: “Hắn có nói là ai không”

Thải Vi rũ mắt nói: “Nô tỳ không biết, nô tỳ, nô tỳ cũng không muốn biết.”

Đường Nguyễn Nguyễn hiểu rõ, nói: “Vậy tại sao ngươi không muốn biết?” Rõ ràng trong lòng để ý, mới có thể khó chịu cự tuyệt như vậy. Thải Vi ngẩn ra, lập tức đứng lên nói: “Tiểu thư! Tiểu thư vẫn nên rửa mặt trước đi, bằng không nước sẽ lạnh mất…”

Đường Nguyễn Nguyễn cười một chút, nói: “Được… Nếu đúng người, chớ bỏ lỡ.”

Thải Vi trầm mặc gật đầu, sau đó đi lấy khăn tay.

Cụ Phong Doanh.

“Đêm qua có ai đến không? “Tần Tu Viễn bước vào chủ trướng. Trong ánh mắt Tần Trung có chút đỏ lên, nói: “Tướng quân liệu sự như thần, đêm qua quả nhiên có người đến ám sát Thúy Vân!”

Tần Tu Viễn nói: “Người đâu?”

Tần Trung tiếc nuối nói: “Sau khi hắn bị bắt, đã tự mình uống thuốc tự tử…”

Tần Tu Viễn nhíu mày, nói: “Cũng nằm trong dự liệu, đi, đi gặp Thúy Vân.”

Tối hôm qua trước khi về phủ, Tần Tu Viễn cố ý an bài Tần Trung canh giữ trong quân doanh. Thúy Vân đến nửa đêm đã tỉnh lại một lần, ai ngờ, còn chưa phát ra âm thanh thì đã có hắc y nhân trèo qua cửa sổ mà vào, đao kiếm trực tiếp kề vào cổ nàng ta, nàng ta sợ tới mức kêu to, Tần Trung lập tức dẫn người xông vào, sát thủ c.h.ế.t ngay tại chỗ.

Bọn họ đi tới trước giường của Thúy Vân. Vẻ mặt Tần Tu Viễn lạnh lùng, nhìn xuống cô nương bệnh tật đến nỗi sắc mặt trắng bệch. Thúy Vân hoảng sợ mở mắt: “Tướng quân, tướng quân cứu mạng!”

Dứt lời, liền muốn xoay người đứng lên, quỳ xuống. Tần Tu Viễn lạnh lùng mở miệng: “Ngươi cứ nằm xuống đó đi.”

Thúy Vân thấp giọng nói: “Vâng… Nô tỳ, nô tỳ sợ hãi, cầu tướng quân thương xót.”

Tần Tu Viễn nói: “Ngươi nói rõ lai lịch, bản tướng quân sẽ cân nhắc xem có thể giữ lại cho ngươi một mạng hay không.”

Thúy Vân gật đầu, gọng có chút ủy khuất, nói: “Nô tỳ vốn là nữ nô trong nhà Tây Bá Hầu, chuyên hầu hạ Văn Kiên công tử…”

Tần Trung nhíu mày, hỏi: “Hầu hạ?”

Sắc mặt Thúy Vân bất ổn, nói: “Kỳ thực… Cũng là thông phòng.”

Tần Tu Viễn ý bảo nàng ta tiếp tục, nàng ta liền nói: “Phu nhân lo lắng công tử ở quân doanh ăn mặc không đủ, vì thế cứ cách một đoạn thời gian liền sai nô tỳ tới đưa y phục chăn đệm, nô tỳ mua chuộc binh lính cửa phòng, sau đó đã đồng ý cho nô tỳ vào… Mỗi lần đến, đều phải tìm chỗ hầu hạ công tử một lần…”

Khuôn mặt của nàng ta hơi đỏ, khó khăn lắm mới mở miệng.

Tần Tu Viễn nói: “Nói trọng điểm.”

Thúy Vân khó khăn cất một tiếng, nói: “Mấy ngày trước, khi nô tỳ đến quân doanh, công tử nói, nói muốn nô tỳ… Muốn nô tỳ phối hợp với hắn, hại Tần Dũng đại nhân…”

Tần Tu Viễn nhíu mày: “Vì sao lại muốn hại Tần Dũng?”

Thúy Vân nói: “Cụ thể nô tỳ cũng không biết, chỉ là nghe nói bọn họ có xích mích.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-118.html.]

Tần Trung cúi người nói với Tần Tu Viễn: “Chỉ sợ là chuyện tân binh ẩu đả…”

Tần Tu Viễn lại hỏi: “Việc này Văn Kiên từ đầu đến cuối đều không ra mặt, vô cùng sạch sẽ, vì sao Lý Đán lại giúp hắn?”

Lý Đán rốt cuộc là bị lợi dụng trong tình huống thiếu hiểu biết, hay là đồng lõa?

Thúy Vân nói: “Lý Đán… Hắn! Hắn là một tên cầm thú!”

Nàng ta trở nên vô cùng kích động, suýt nữa không nói được nữa: “Có một lần, nô tỳ tới hầu hạ công tử, kết quả lần đó công tử vừa mới bị thương, nô tỳ liền một mình ở trong phòng trữ vật tư… Dự định rời đi vào lúc bình minh.”

“Ai ngờ đến buổi tối, tên cầm thú đó lại tới phòng trữ vật… Đối với nô tỳ, hắn còn ép bức, sau đó lại bức bách nô tỳ không được nói ra…”

Thúy Vân thấp giọng nức nở nói: “Sau đó, nô tỳ nhịn không được liền tố cáo với công tử, công tử tức giận, cũng nói muốn cho những người đắc tội với hắn không được c.h.ế.t dễ dàng…”

Tần Tu Viễn nhìn nàng, hỏi: “Cho nên, hắn liền dùng việc này uy h.i.ế.p Lý Đán, để hắn ra mặt, lừa Tần Dũng đến phòng trữ vật… Sau đó, ngươi đánh hắn ngất xỉu và kéo hắn vào?”

Thúy Vân có chút chột dạ gật đầu. Tần Tu Viễn cười lạnh một tiếng: “Lá gan của các ngươi thật lớn!”

Tiếng gầm này làm cho cả người Thúy Vân chấn động, nàng ta nói: “Nô tỳ, nô tỳ cũng bị bức bách, là thân bất do kỷ, cầu tướng quân thương xót cho nô tỳ…”

Nàng ta giãy dụa nhớ lại, Tần Tu Viễn lại nói: “Ta hỏi ngươi, ngươi có nguyện ý làm chứng, vạch tội Văn Kiên và Lý Đán không?”

Sắc mặt Thúy Vân sợ hãi, nói: “Nô tỳ là người của Tây bá Hầu phủ, chuyện lấy nô cáo chủ nô tỳ không dám làm.”

Tần Tu Viễn nói: “Người đêm qua tới ám sát ngươi, chỉ sợ chính là người của Tây Bá Hầu phủ. Nếu ngươi chết, tội danh của Tần Dũng cũng được xác thực, ngươi cũng chỉ là một quân cờ của bọn họ mà thôi.”

Thúy Vân mở to hai mắt: “Nhưng nô tỳ thân phận hèn mọn, chỉ sợ cho dù nô tỳ lật cung, cũng không có tác dụng gì…”

Tần Tu Viễn nói: “Cái này ngươi không cần lo lắng nữa, ta sẽ để cho lời thú tội của ngươi đến tai thiên tử.”

TBC

Thúy Vân cắn răng, tựa hồ là hạ quyết tâm, nói: “Tướng quân, nô tỳ nguyện ý ra mặt làm chứng… Nhưng có một điều cầu xin người.”

Khế ước bán thân của nàng ta còn ở Hầu phủ, việc này coi như xong, chỉ cần Tây bá Hầu phủ còn ở đây, nàng ta sẽ không được sống yên ổn. Tần Tu Viễn nói: “Ngươi nói đi.”

Thúy Vân nói: “Sau khi kết án, tướng quân có thể thu nô tỳ vào phủ không? Nô tỳ đắc tội Tây bá Hầu phủ, chỉ sợ sẽ sống không nổi…”

Thúy Vân biết, trong mắt những quan to quý nhân như hắn, mua một nô tỳ, cùng mua một con ch.ó không khác gì nhau. Tần Tu Viễn cười lạnh nhạt, nói: “Không được.”

Dừng một cái chớp mắt, ánh mắt hắn dần dần lạnh đi: “Việc này xảy ra, ngày sau chỉ sợ không còn Tây Bá Hầu phủ, không ai có thể uy h.i.ế.p an toàn của ngươi.”

Tần Trung nghe xong, trong lòng hơi lạnh. Mới đầu có thể là Văn Kiên báo thù riêng, mà Tây Bá Hầu phủ vì che chở cho trưởng tử nên mới phái sát thủ đến lấy tính mạng Thúy Vân… Chờ vu khống tội ác này cho Tần Dũng, lại đổ tội danh trị quân không nghiêm ở trên đầu Tần Tu Viễn, lột bỏ quyền uy trong phong doanh của hắn, để nuôi dưỡng Lý phó tướng lên chức… Hoàn toàn trôi chảy, thật sự là tâm kế chu toàn!

Tần Trung hỏi: “Tướng quân, bây giờ phải làm sao?”

Tần Tu Viễn cười nhạt một tiếng: “Đây không phải là rõ ràng sao? Đưa nhân chứng cùng tội nhân đến Hình bộ, Hình bộ thượng thư cùng Tây Bá Hầu luôn luôn không hòa thuận, vừa đúng lúc cho hắn một cơ hội.”

Tần Trung gật đầu, nói: “Thuộc hạ lĩnh mệnh!”

Một lát sau, bên ngoài truyền đến tiếng gào thét kích động của Văn Kiên: “Các ngươi dựa vào cái gì mà bắt ta! Ta muốn gặp cha ta! Ta muốn gặp Hoàng thượng!” Hắn tiếp tục hùng hùng hổ hổ: “Văn nhân thế gia chúng ta nhiều đời lập công, sao các ngươi dám động đến ta!”

Tần Trung dùng chuôi kiếm đánh vào lưng hắn, nói: “Ngươi ngoan ngoãn một chút! Có gì thì để đi đến Hình Bộ để nói!”

Lý Đán cũng bị trói, hắn khóc lóc kêu lên: “Cầu xin đại nhân thả! Thuộc hạ không liên quan gì đến chuyện này!”

Tần Trung lạnh lùng nói: “Đồng lõa, đồng tội!”

Sương mù mê man, không phải mưa nhưng giống như mưa phùn. Nam tử trung niên hơi mập mặc áo bào màu lam tiêu kim vân phủ hoa thẳng tắp, hoa quý đầy người, sắc mặt ngưng trọng, hắn không để ý quản gia khuyên can mà chạy vào tướng phủ to lớn này.

“Hầu gia, ta đã nói rồi, bây giờ tướng gia không ở trong phủ.” Vẻ mặt của quản gia tướng phủ Lưu Kỳ khó xử.

“Ngươi tránh ra cho ta, ta lại muốn nhìn xem, Tả tướng có phải thật sự không ở trong phủ hay không! Ta bây giờ là lửa thiêu đến lông mày, chẳng lẽ hắn tránh mặt không gặp?” Tây Bá Hầu Văn Hậu Hải tức giận nói.

Lưu Kỳ không ngăn được hắn, cũng không dám gọi người đến mạnh bạo ngăn cản hắn, trong lúc nhất thời lo lắng không thôi. Hai người một đường đi đến nội viện, mắt thấy sắp tới gần thư phòng, đã thấy nội viện có một công tử trẻ tuổi đi ra, hai bên thiếu chút nữa đụng phải. Năm đó Nhị công tử sinh ra cực kỳ thanh tú, một thân lụa màu xanh ngọc, có vẻ văn chất nho nhã, khí chất xuất chúng. Hắn hơi sửng sốt, lập tức chắp tay nói: “Hầu gia hữu lễ.”

Văn Hậu Hải không thấy hắn còn tốt, vừa thấy hắn, lại càng tức giận: “Lưu Thư Nhiễm! Đều là ngươi đưa ra chủ ý này, bây giờ lại hại thảm con ta!”

Công tử trẻ tuổi này là thứ tử của Tả tướng, tên là Lưu Thư Nhiễm, sinh ra do thiếp thất trong nhà, còn có một số nam sinh nữ tướng, hắn hơi kinh ngạc nói: “Sao? Lệnh công tử còn chưa được cứu ra sao?”

Văn Hậu Hải nhìn hắn: “Hôm qua khi bổn hầu tới tìm Tả tướng, là ngươi từ chối nói ngài ấy không có ở đây, kết quả ngươi bảo bổn hầu an bài người đi ám sát nha hoàn Thúy Vân kia, nhưng ai ngờ lại bị Tần Tu Viễn giăng kế ôm cây đợi thỏ!” Hắn nổi giận đùng đùng nói: “Bây giờ thì hay rồi, Kiên Nhi và Thúy Vân đều rơi vào tay Tần Tu Viễn!”

Vẻ mặt Lưu Thư Nhiễm vô tội, nói: “Hầu gia, ta cũng là vì hiến kế cho công tử, nhưng ai biết Tần Tu Viễn giảo hoạt như thế, nhìn Thúy Vân còn sống sờ sờ như vậy… Vậy tiếp theo, hắn định làm gì?”

Văn Hậu Hải cười khẩy: “Còn có thể làm sao bây giờ, bây giờ chỉ có cha ngươi ra mặt mới có thể cứu mạng con ta!”

Đôi mắt của Lưu Thư Nhiễm hơi nheo lại, nói: “Nhưng lúc này phụ thân không ở nhà, ông vừa ra ngoài có công vụ.”

Văn Hậu Hải nói: “Ngươi đừng có lừa dối bản Hầu!”

Loading...