Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 119
Cập nhật lúc: 2025-04-23 23:17:26
Lượt xem: 64
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lưu Thư Nhiễm : “Ta mới tiến , cũng tìm phụ , nếu Hầu gia tin thì thể xem…”
Dứt lời, tư thế “mời”. Văn Hậu Hải thấy , liền : “Vậy bổn Hầu tạm thời tin ngươi một , khi nào tướng gia trở về?”
Lưu Thư Nhiễm : “Ta cũng … Chờ phụ trở về, chỉ sợ cũng muộn…”
Văn Hậu Hải nhíu mày hỏi: “Sao muộn như ?”
Lưu Thư Nhiễm nhạt: “Chỉ sợ sẽ bỏ lỡ thời điểm nhất để giải cứu Văn công tử…”
Văn Hậu Hải : “Ý ngươi là ?”
Vẻ mặt Lưu Thư Nhiễm nghiêm túc : “Nếu như Văn công tử thật sự đưa Hình bộ, thì vô lực cứu giúp, vả thể Tây bá Hầu phủ cũng sẽ liên lụy…”
Văn Hậu Hải hài lòng : “Chẳng lẽ bản hầu ? Còn cần ngươi nhắc nhở?”
Lưu Thư Nhiễm : “Hầu gia yên tâm, chớ nóng nảy, xong.”
Vẻ mặt Văn Hậu Hải kiên nhẫn nhưng Lưu Thư Nhiễm cũng chút hoang mang : “Hiện giờ việc cho dù là cha mặt thì cũng chắc kết quả , nếu Tây bá Hầu phủ bởi vì việc mà mất thánh tâm, mới là trí mạng nhất.”
Dừng một chút, : “Nếu là Hầu gia, hiện tại sẽ lập tức cung thỉnh tội, đó đồng thời âm thầm phái giải cứu Văn công tử… Đưa khỏi Đế Đô, càng xa càng , chờ việc bình , tìm cơ hội trở về.”
Văn Hậu Hải : “ bản hầu thỉnh tội, thánh thượng thể khai ân ?”
Lưu Thư Nhiễm thản nhiên : “Hầu gia gặp Thánh thượng, việc cần là cầu tình… Mà là thỉnh Hoàng thượng trị tội, thái độ càng thành khẩn thì càng thể nổi bật thành ý, đến lúc đó Văn công tử chạy trốn thì càng liên quan đến Tây bá Hầu phủ.”
Văn Hậu Hải chấn động : “Ngươi để bản hầu bỏ lính bảo vệ soái chủ?”
Lưu Thư Nhiễm gật đầu: “Không sai… Nếu bản Hầu gia giữ , thì thể che chở cho nhà đây?”
Văn Hậu Hải trầm ngâm một lát, Lưu Thư Nhiễm một cái, như : “Trước đây bản hầu phát hiện… Nhị công tử tâm cơ như thế.”
Lưu Thư Nhiễm cho là đúng, : “Ta chỉ là vì Hầu gia suy nghĩ, dù … Người cùng phụ quan hệ nhỏ, chúng tất nhiên hy vọng Tây Bá Hầu phủ gia môn hưng thịnh.”
Văn Hậu Hải hừ lạnh một tiếng, : “Biết là ! Phiền chuyển lời cho tướng gia, việc nếu thể bình thì thôi, nếu là thể… Vậy thì cũng cần giúp giữ miệng như bình thường, cùng lắm thì là cá c.h.ế.t lưới rách*!”
Lưu Thư Nhiễm vẻ mặt bình tĩnh, : “Được, sẽ chuyển lời, Hầu gia yên tâm.”
Dứt lời, Văn Hậu Hải rời với vẻ mặt u ám. Lưu Kỳ đưa Tây Bá Hầu ngoài, Lưu Thư Nhiễm cúi chắp tay, đủ lễ nghĩa. Chỉ chốc lát , một giọng trầm thấp từ lưng truyền đến: “Ngươi ngược vài phần thông minh.”
Lưu Thư Nhiễm sắc mặt trầm tĩnh, đầu mỉm : “Đa tạ phụ khen ngợi.”
Tả tướng Lưu Thực mặc cẩm bào cổ tròn tay áo rộng, hai tay chắp ở phía . Hai má gầy gò, ánh mắt lún sâu đem xương gò má hai bên nổi bật khí độ bất phàm. Lưu Thực giật giật môi, : “Ngươi đối phó với ai ?”
Vẻ mặt Lưu Thư Nhiễm khiêm tốn, : “Nhi tử vốn là nhân cơ hội , tạo cho Tần Tu Viễn cú ngã, cũng nghĩ Tây Bá Hầu việc bất lực như … Chẳng qua mắt, Tây Bá Hầu chọc giận thánh tâm khả năng càng lớn, nếu giáng chức khỏi Đế Đô, phụ cũng thể yên tâm vô ưu… Tóm , vô luận là ai ngã xuống, đối với phụ mà đều là chuyện .”
Tả tướng sâu kín lường : “Hy vọng là ngươi tự cho thông minh.”
Lưu Thư Nhiễm sủng nhục sợ hãi, : “Tạ phụ nhắc nhở… Nhi tử còn học hỏi thêm từ phụ mới đúng.”
TBC
Tả tướng hài lòng một chút: “Nếu ca ca của ngươi thể sự thông minh bằng một nửa ngươi thì .”
Lưu Thư Nhiễm : “Huynh trưởng hôm nay tiến cung diện thánh.”
Tả tướng nhíu mày: “Hắn cung gì? Mới lĩnh chức giám sát ngự sử, còn gì ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-119.html.]
Lưu Thư Nhiễm gật đầu: “Nghe sáng sớm hôm nay trưởng đưa tấu chương buộc tội, lúc sợ là ở trong cung.”
Lưu Thực kinh ngạc : “Hắn buộc tội ai?”
Lưu Thư Nhiễm : “Tần Tu Viễn, trị quân nghiêm, dung túng thuộc hạ hành hung khác.”
Lưu Thực đổi sắc mặt: “Hồ nháo!”
…
Bên ngoài phủ Trấn Quốc tướng quân quỷ dị hỗn loạn, trong phủ một mảnh bình tĩnh thản nhiên. Đường Nguyễn Nguyễn đang ở trong bếp nhỏ chăm chú nghiên cứu bữa tối nay.
“Tiểu thư, đang gì ?” Thải Bình cầm củi bước bếp nhỏ, thấy mặt Đường Nguyễn Nguyễn đặt nhiều trứng gà. Đường Nguyễn Nguyễn sờ sờ một giỏ trứng gà nhỏ, : “Tối nay, chúng ăn trứng gà kho da hổ .”
“Trứng gà…da hổ?” Thải Bình từng qua cách , lúc Minh Sương cũng đem gia vị , : “Phu nhân, gia vị nô tỳ chuẩn xong.”
Đường Nguyễn Nguyễn mỉm , : “Được, chờ đồ ăn ngon !”
Đường Nguyễn Nguyễn mỉm , : “Được, chờ đồ ăn ngon !”
Đối với Đường Nguyễn Nguyễn, phàm là mỹ thực thì nàng sẽ nhiều hơn một chút, nha sai vặt bên cũng đều phân chia ăn thử, thế cho nên lúc giúp nàng việc, đều vô cùng hăng hái. Đầu tiên Đường Nguyễn Nguyễn đun một nồi nước, nhẹ nhàng thả lăn từng quả trứng nồi, từ từ nấu. Mãi cho đến khi trứng chín mới vớt . Nàng cầm lấy một quả trứng gà, nhẹ nhàng đập về phía bàn bếp, đó dọc theo bàn dùng sức lăn một vòng, vỏ trứng gà liền vỡ vụn, lúc màng bên trong còn nối liền với , nhẹ nhàng xé một cái, đại bộ phận vỏ trứng đều bóc . Một quả trứng gà luộc trơn bóng nhu thuận lăn trong chén, bụng tròn trịa cho đưa tay chọc một cái.
Sau đó, nàng tiếp tục bóc một quả trứng gà khác, Thải Bình và Minh Sương thấy thế thì cũng tới hỗ trợ, ba cùng nên mười mấy quả trứng nhanh chóng lột xong. Trứng luộc tròn trịa, chen chúc trong bát, lăn nhưng lăn nổi, loại vụng về đáng yêu. Đường Nguyễn Nguyễn lập tức đun một nồi dầu, đun sôi sáu bảy phần, dầu bắt đầu sôi lên, đó nàng cẩn thận cho trứng gà chảo, vì thế trứng gà xếp hàng lăn trong chảo dầu nóng, nhiệt độ dầu càng ngày càng cao, trong nồi phát tiếng chiên xèo xèo, vô cùng nóng hổi.
Trứng gà trắng chịu nổi nhiệt độ cao bắt đầu đầu hàng, dần dần chuyển sang màu vàng nhạt. Trên mỗi quả trứng gà, Đường Nguyễn Nguyễn đều chuẩn khứa vài vết dao, giờ phút những nơi vết d.a.o đều trở thành nơi công kích trọng điểm của dầu nóng, hai bên miệng vết d.a.o khứa nổ phồng lên, quả còn nứt miệng, hướng về phía khác . Khi trứng gà lăn qua dầu nóng, chuyển sang màu vàng, nàng vớt tất cả trứng bát, một nữa đun sôi một ít dầu thừa, là để xào nguyên liệu. Đợi dầu cho đến khi sôi đến tám phần thì đổ hành lá, ớt khô, bát giác và gừng thái lát, thêm một thìa tương đậu và tương ớt tự , ngừng xào, đó xào hỗn hợp dầu đỏ.
Sau khi xào đều, nàng cho thêm một ít rượu và nêm nếm gia vị, một nồi gia vị líu ríu, náo loạn ngừng, đó nàng múc một bát nước tưới …
“Xèo” một tiếng vang lớn dập tắt ầm ĩ trong nồi, đó nàng chậm rãi rót chút nước tương cùng tiêu đó, nước tương dần dần đậm đặc, nàng dùng một cái thìa nhỏ để vớt hết nguyên liệu trong đó , chỉ còn một nồi sốt đỏ mỹ. Nàng thả những quả trứng gà chiên xong nồi sốt đỏ, trứng gà nứt , tiên hấp thu nước sốt cay nồng, lăn lộn hai cái khiến với cặp mắt khác xưa. Đợi trứng gà xếp nồi xong, nàng liền đậy nắp nồi , dự định nấu trong chốc lát. Mùi thơm tỏa bốn phía, Minh Sương khỏi nuốt nước miếng, Thải Bình : “Tướng quân còn trở về, ngươi nhịn ?”
Minh Sương thấp giọng : “Chờ tướng quân bận rộn trở về, món ăn cũng nguội …”
Đường Nguyễn Nguyễn tình cờ thấy, dịu dàng : “Một lát nữa các ngươi ăn .”
Minh Sương vội vàng xua tay, : “Không cần! Không cần!”
Đường Nguyễn Nguyễn : “Không , lạnh sợ sẽ ngon.”
Gần chạng vạng, sắc trời dần dần tối sầm , hẳn là đang đường hồi phủ chứ?
Đường Nguyễn Nguyễn nhớ tới , khóe miệng khỏi nhếch lên. Chưa đầy nửa chén , trứng gà kho da hổ xong, Đường Nguyễn Nguyễn nhẹ nhàng mở nắp nồi , mùi thơm nồng đậm xông mặt, khiến thể cự tuyệt! Hai tiểu cô nương bên cạnh trừng mắt như chuông đồng, chớp mắt trong nồi, theo động tác của Đường Nguyễn Nguyễn, hai cái đầu nhỏ xoay tới xoay lui. Đường Nguyễn Nguyễn múc một đĩa trứng gà kho da hổ lớn, phía rắc thêm một nắm hành hoa, hành hoa tươi xanh, rơi trứng gà kinh bách chiến, vẻ tràn đầy sức sống. Đối với trứng gà kho da hổ, lòng đỏ trứng là khó khăn nhất. Nàng nhẹ nhàng gắp một quả trứng, chọc đũa, đó thuận thế chia trứng thành hai nửa, : “Ngươi nếm thử miếng đầu tiên . Nếu ngon, sẽ nữa.”
Minh Sương và Thải Bình hưng phấn cầm đũa lên, mỗi gắp một miếng trứng gà. Thải Bình ăn thanh lịch nhẹ nhàng, nàng khẽ cắn một miếng trứng gà chiên giòn tan, hương vị cháy ngon tươi cay chui trong miệng, nhai hai cái, còn chảy mùi thơm độc đáo của trứng, hương vị cực kỳ phong phú. Mà Minh Sương thì khác, nàng một tay nhét nửa quả trứng gà miệng, nhai nát, lòng đỏ trứng cũng tùy ý mà tản bốn phía, mềm mại thuần hậu. Mà lòng trắng trứng cũng cam lòng yếu thế, nó hút no nước sốt, sớm còn là trứng gà trắng cực kỳ nhạt nhẽo lúc , thiên chuy bách luyện* da hổ cháy hương, cho ngừng . Nàng nhai vô cùng hăng hái, : “Sao phu nhân ngay cả trứng gà cũng thể ngon như ?”
Đường Nguyễn Nguyễn vốn định chờ Tần Tu Viễn trở về ăn, nhưng bộ dạng ăn ngon của Minh Sương, chính cũng khỏi nuốt nuốt nước miếng trong cổ họng. Trong lòng nàng yên lặng nghĩ: Nếu đến ngày tổ chức Mỹ Thực Lệnh, tiên bỏ đói Minh Sương một bữa, đó để cho nàng biểu diễn trực tiếp ăn uống… Món ăn chắc chắn sẽ hấp dẫn nhiều đến xem. Ba đang vui vẻ hòa thuận nghiên cứu trứng gà, đột nhiên, Thải Vi vội vàng vàng chạy viện, lớn tiếng : “Tiểu thư! Tiểu thư ?”
Thải Vi luôn luôn trầm , nếu nàng cũng kích động như thế, chắc chắn là xảy chuyện gì. Đường Nguyễn Nguyễn nhanh chóng di chuyển, khỏi bếp nhỏ, vội vàng hỏi: “Thải Vi, đang ở đây! Có chuyện gì ?”
Thải Vi : “Tiểu thư! Có chuyện !” Nàng chạy đến nỗi kịp thở.
Đường Nguyễn Nguyễn nhíu mày: “Đã xảy chuyện gì? Từ từ .”
Thải Vi bình phục hô hấp một chút, : “Tần Trung phái truyền tin tức đến, hôm nay tướng quân ở Phong Doanh xử lý vụ Tần Dũng, ai ngờ còn xử lý xong, Thánh thượng triệu kiến… Đến bây giờ còn ở trong cung, tình huống !”
Đường Nguyễn Nguyễn hoảng sợ: “Sao?”