Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 120
Cập nhật lúc: 2025-04-26 00:37:42
Lượt xem: 75
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đường Nguyễn Nguyễn nhanh chóng hồi tưởng tình tiết của nguyên tác. Sau khi Tần Tu Viễn chết, chẳng những giáng chức, còn vu khống tội danh mưu phản… Kết quả cả Tần gia thảm hại vô cùng. bây giờ nàng thế nguyên sống trong thời gian và gian , tất cả thứ trải qua giống như nguyên tác, nàng chuyện gì sẽ xảy tiếp theo. Đường Nguyễn Nguyễn trầm giọng hỏi: “Tần Trung thái độ của Hoàng thượng như thế nào ?”
Hô hấp của Thải Vi chút bất , nàng : “ ! Hoàng thượng vốn việc , nhưng giám sát ngự sử mới nhậm chức đang cực lực buộc tội tướng quân, tướng quân quản thuộc hạ nghiêm, cho dù thuộc hạ phạm tội, lúc Hoàng thượng mới triệu tướng quân trong cung.”
Trong đầu Đường Nguyễn Nguyễn nhanh chóng chuyển động: “Chuyện mới xảy của Tần Dũng hôm qua, việc còn điều tra rõ ràng, rốt cuộc là ai thể chờ đợi mà buộc tội như ?”
Vẻ mặt Thải Vi lo lắng, thể : “Giám sát ngự sử mới nhậm chức … , là trưởng tử của Tả tướng, cũng chính là Thư Mặc công tử.”
Mối tình đầu của nàng ?
Đường Nguyễn Nguyễn thầm nghĩ, … Không là lấy chuyện công báo thù riêng chứ… Vẻ mặt nàng kinh ngạc, từ khi nào Lưu Thư Mặc trở thành giám sát ngự sử? Còn chằm chằm Tần Tu Viễn từng lời , hành động… Đường Nguyễn Nguyễn nhất thời trầm tư : “Tần Trung cần chúng gì ?”
Thải Vi lắc đầu, : “Tần Trung nhờ trở về đưa tin, giờ phút chắc hẳn còn đang ở trong cung chờ tướng quân.”
Đường Nguyễn Nguyễn sắc trời, đêm tối cũng giáng xuống, nàng nhất thời chút hoảng hốt. Việc … Nếu bẩm báo lên lão phu nhân, chỉ sợ sẽ càng loạn, nàng vội vàng , hỏi: “Minh Sương, Nhị ca ở trong phủ ?”
Minh Sương cũng xảy chuyện, cái miệng nhỏ nhắn đầy dầu, : “Nghe Minh Tuyết , hôm nay Nhị công tử tửu trang, còn trở về.”
Đường Nguyễn Nguyễn nhíu mày, mắt thể thương lượng đều ở đây, trong lòng nàng lo lắng bèn : “Chuẩn xe ngựa!”
Thải Vi kinh ngạc: “Tiểu thư ?”
Đường Nguyễn Nguyễn : “Phủ Học sĩ!”
Thải Vi khuyên can: “Tiểu thư trở về cầu lão gia? … lão gia…”
Thải Vi thật sự nên lời, lão gia chắc sẽ hỗ trợ. Đường Nguyễn Nguyễn trầm tĩnh : “Ta … Phụ luôn luôn bảo vệ bản để tận trung với hoàng quyền… dù thế nào nữa, cũng cầu xin.”
Thải Vi đành gật đầu lập tức chuẩn xe ngựa…. Bóng đêm dần dày đặc, xe ngựa của phủ Trấn Quốc tướng quân một đường chạy như bay, rèm xe cũng gió thổi đến vù vù rung động. Đường Nguyễn Nguyễn trong xe, nàng trầm tư một hồi thuyết phục cha , trục xe cuồn cuộn lăn bánh, xe chấn động, giống như trái tim thấp thỏm của nàng. Không từ lúc nào, xe ngựa khu chợ sầm uất, tốc độ dần dần chậm chậm. Sau một thời gian, dứt khoát dừng . Đường Nguyễn Nguyễn mở cửa sổ xe, : “Sao dừng xe?”
Thải Vi : “Có một chiếc xe ngựa chen chúc cùng chúng , nơi chật hẹp, chịu lùi cho chúng …”
Đường Nguyễn Nguyễn nhíu mày, : “Chúng lùi một bước, để cho bọn họ , tránh giằng co ở đây lãng phí thời gian.”
Lời còn dứt, cửa sổ xe ngựa bên cạnh đột nhiên đẩy , hai chiếc xe đến gần, Đường Nguyễn Nguyễn mơ hồ thấy rõ nam nhân trong xe đối diện, hiển nhiên, cũng thấy nàng. Nam tử mặc quan phục màu xanh lá cây, khuôn mặt tuấn tú, khí độ bất phàm, dường như chút tin, run giọng hỏi: “Nguyễn Nguyễn?”
Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, lập tức trầm tĩnh : “Lưu công tử đa lễ.”
Thải Vi cũng vô cùng kinh ngạc, ở chỗ gặp Lưu Thư Mặc, nên ở trong hoàng cung ?
Lưu Thư Mặc chấn động, môi giật giật, tựa hồ cái gì đó nhưng miệng. Lúc Lưu Thanh đánh xe cũng nhận Thải Vi, lạnh lùng : “Xin cô nương nhường đường, đừng chặn xe của đại nhân nhà .”
Thải Vi cũng chút vui, : “Con đường rõ ràng là chúng tới , nhường cũng các ngươi nhường!”
Lúc , Lưu Thư Mặc : “Lưu Thanh, để cho các nàng qua .”
Đường Nguyễn Nguyễn : “Còn chúc mừng Lưu công tử, thăng chức giám sát ngự sử, từ nay về , đều xưng một tiếng Lưu đại nhân.”
Lưu Thư Mặc sửng sốt, : “Nguyễn Nguyễn, nàng chớ như .”
Đường Nguyễn Nguyễn đối với cảm giác gì, chỉ là ký ức nguyên còn lưu một phần trong đầu cho nàng cũng đến nỗi quá mức vô tình với , liền : “Lưu đại nhân, lời hẳn là với .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-120.html.]
Lưu Thư Mặc nghi hoặc : “Lời của nàng… Ý nàng là ?”
Đường Nguyễn Nguyễn xoay mặt thẳng về phía : “Ngài thể cho , vì buộc tội tướng quân nhà ?”
Sắc mặt Lưu Thư Mặc khẽ biến, nhà … Tướng quân? Thật thiết. Hắn thật sự cam lòng, : “Hắn dung túng thuộc hạ cưỡng đoạt dân nữ, hành hung trong quân doanh, đó còn giấu kín bao che! Ta nên buộc tội ?”
Đường Nguyễn Nguyễn : “Ngài bằng chứng ?”
Lưu Thư Mặc : “Hôm qua nữ tử vốn dĩ thú nhận nhưng hôm nay đột nhiên cắn ngược Tây bá Hầu phủ một cái, đây chẳng lẽ là kiệt tác của Tần Tu Viễn ? Nhất định là gây áp lực khiến nữ tử đổi ý khai sai.”
Đường Nguyễn Nguyễn : “Làm ngài Tần Dũng hãm hại? Tần Tu Viễn thể gây áp lực với cô nương , nhưng ngài thể cam đoan, nhi tử của Tây Bá Hầu gây áp lực với cô nương để nàng hãm hại Tần Dũng ? Một quân cờ nhiễu loạn cục, bọn họ dùng mà chúng dùng ?”
Ánh mắt Lưu Thư Mặc dần dần tối sầm , dường như quen mắt. Đường Nguyễn Nguyễn trong trí nhớ của là một cô nương vô cùng nội liễm yên tĩnh, ngay cả lớn tiếng chuyện cũng dám, thể kín đáo nghi vấn liên như thế?
Thế nhưng nàng quả thật sai, sự tình hiện giờ… Vẫn xác nhận. Lưu Thư Mặc nhất thời mím môi, : “Nguyễn Nguyễn, nàng như .”
Đường Nguyễn Nguyễn thấp giọng: “Trước đây ngài cũng như .”
Lưu Thư Mặc trong trí nhớ nguyên ôn nhu chính trực, sẽ vì nàng mà lên, cứu khi gặp nguy nan. Cũng lẽ là đối địch trong lòng che mờ mắt . Lưu Thư Mặc chút kinh ngạc, Đường Nguyễn Nguyễn tiếp tục : “Ta nhớ Thư Mặc ca ca, là một vô cùng lý trí, khả năng lấy việc công báo thù riêng.”
Danh xưng Thư Mặc ca ca , chính nàng gọi cũng chút tự nhiên, nhưng chờ đợi dùng giọng điệu nguyên thể khuyên . Lưu Thư Mặc giật , quan phục gấm vy màu xanh biếc cho sắc mặt càng thêm tái nhợt, : “Ta… Không sai! Ta thừa nhận thiện cảm với Tần Tu Viễn… đổ oan cho !”
“Được !” Đường Nguyễn Nguyễn lên tiếng ngắt lời: “Nếu như thực sự phạm tội, ngài thích buộc tội như thế nào thì thể quản . nếu , hy vọng ngài vì ân oán cá nhân mà oan uổng lương thần trung dũng.”
Môi Lưu Thư Mặc run rẩy, : “Nguyễn Nguyễn, trong lòng nàng khó chịu với như thế ?”
Đường Nguyễn Nguyễn chằm chằm , gì.
Hai bên giằng co, ai tiếp tục.
Tiếng trong chợ đêm vẫn ồn ào như , nhưng dần dần thanh âm quen thuộc truyền đến, thanh âm trong trẻo lạnh lùng từ xa đến gần, khiến Đường Nguyễn Nguyễn cuối cùng cũng xác định …
……
“Nguyễn Nguyễn! Nguyễn Nguyễn!”
Đường Nguyễn Nguyễn vội vàng thò đầu . Tần Tu Viễn mặc áo bào trắng, cưỡi ngựa chạy như bay tới, thắt lưng treo bội kiếm, áo dài tung bay, phong tư lạc. Đường Nguyễn Nguyễn thấy Tần Tu Viễn, trái tim hồi hộp đập nhanh rốt cục cũng hạ xuống. Nàng vội vàng nhảy xuống xe ngựa, vẫy tay với Tần Tu Viễn, sợ thấy . Dĩ nhiên quên bên cạnh còn Lưu Thư Mặc
Tần Tu Viễn vẻ mặt chờ đợi của nữ tử mắt, trong lòng khẽ rung động, khi đến gần bên cạnh nàng thì thả tốc độ chậm , cúi xuống giữ c.h.ặ.t t.a.y nàng, đó kéo nàng lên lưng ngựa, vững vàng rơi lòng . Đường Nguyễn Nguyễn mừng sợ, : “Chàng trở ? Không chứ?”
Tần Tu Viễn gật đầu, dịu dàng : “Không việc gì, nàng cần đến phủ Học sĩ nữa.”
Sau đó, thoáng thấy Lưu Thư Mặc cũng ở bên cạnh, nhất thời sắc mặt ngưng trọng, tươi cứng đờ mặt: “Lưu đại nhân, thật trùng hợp.”
Lưu Thư Mặc lạnh lùng: “Tần đại tướng quân thật sự là bản lĩnh, xảy chuyện như còn thể trở về nguyên vẹn.”
Tần Tu Viễn mỉm : “Còn đa tạ Lưu đại nhân nhiều mới , đưa việc nháo đến mặt Thánh thượng, mới giúp đòi công đạo.”
Lưu Thư Mặc nhíu mày, : “Ngươi ý gì đây?”
Tần Tu Viễn : “Sau khi Lưu đại nhân , Tây Bá Hầu liền tới. Hắn chân thành hối hận, thừa nhận tội danh nhi tử vu khống mệnh quan triều đình, ám sát nhân chứng, thỉnh cầu Hoàng thượng trị tội.”
TBC