Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 122

Cập nhật lúc: 2025-04-26 00:38:15
Lượt xem: 83

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bóng đêm nặng nề bao trùm, lên tiếng.

Tần Tu Viễn buồn bực : “Không việc gì.”

Đường Nguyễn Nguyễn chút nghi hoặc dậy hỏi : “Chàng đang tức giận ?”

Tần Tu Viễn thấp giọng: “Không .”

Đường Nguyễn Nguyễn bĩu môi: “Vậy tại … Tại lạnh nhạt với như ?”

Tần Tu Viễn sửng sốt: “Ta lạnh nhạt với nàng… Ta là… Đang suy nghĩ bản .”

Đường Nguyễn Nguyễn kỳ lạ hỏi: “Suy nghĩ gì về bản ?”

Tần Tu Viễn thở dài: “Vì ở chung lâu như , nàng còn gọi là “Tướng Quân”.”

Ngữ khí của dường như vài phần ủy khuất đang ẩn nhẫn. Đường Nguyễn Nguyễn chằm chằm bóng lưng của , chút bối rối, : “Có lúc nào gọi là “Tướng quân”? ”

Cho dù gọi tướng quân… Cũng sai… Trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn nghĩ như . Tần Tu Viễn rầu rĩ : “Lúc đưa cơm.”

Đường Nguyễn Nguyễn chút dở dở , : “Tần Trung đang ở đó… Thiếp, để ý đến phận và mặt mũi của , xưng hô quá mật… Thiếp thể .”

Tần Tu Viễn nàng, giọng chút bất bình: “Vậy vì nàng gọi thể miệng?”

Đường Nguyễn Nguyễn nhất thời kinh ngạc : “Ai?”

Giọng của Tần Tu Viễn chút rõ: “Thư Mặc ca ca của nàng!”

Dứt lời, chút ảo não.

Lời trẻ con như , thể từ trong miệng ? Nếu truyền ngoài, lẽ địch nhân tin cũng sợ đến mất mật mà là há miệng to…

Hắn buồn bực nắm lấy chăn phủ lên đầu nữa.

Đường Nguyễn Nguyễn dở dở , cuối cùng cũng khó chịu chuyện gì.

Nàng nhẹ nhàng xuống giường mang giày từ từ đến bên cạnh Tần Tu Viễn.

Thân hình Tần Tu Viễn cao, chân dài chống lên, sập gỗ thấp, thoạt chút nghẹn khuất. Hắn dùng chăn chùm kín đầu, cũng đang suy nghĩ cái gì. Đường Nguyễn Nguyễn đột nhiên buồn , giọng giống như dỗ dành hài tử: “A Viễn…”

Tần Tu Viễn nhúc nhích.

Nàng nắm lấy chăn của , Tần Tu Viễn túm chặt lấy như đang giận dỗi. Đường Nguyễn kéo chăn, cướp mấy cũng thành công, nàng cảm thấy chút bất đắc dĩ. Đường Nguyễn Nguyễn : “Đừng tức giận… Thiếp, đối với chẳng qua gọi là quen, từ nhỏ bọn cùng chơi đùa đến lúc trưởng thành vẫn luôn xưng hô với như .”

Tần Tu Viễn càng thêm tức giận: “Ta sớm , các nàng là thanh mai trúc mã…”

Đường Nguyễn Nguyễn chút đau đầu, sự tình dường như càng bôi càng đen. Nàng nhẹ nhàng xuống cạnh sập gỗ , “Chàng ghen ?”

Giọng điệu Tần Tu Viễn khó chịu: “Không … Ta chỉ ngủ.”

Đường Nguyễn Nguyễn “Ồ” một tiếng. Hồi lâu cũng thêm câu gì.

Tần Tu Viễn thấy bên cạnh động tĩnh, nghĩ thầm nàng thể nàng trở về ngủ… Trong lòng cũng chút căm hận chính , ấu trĩ như ?

Hắn thở dài, nhẹ nhàng kéo chăn xuống để khuôn mặt lộ . Trong bóng tối, đôi mắt như ngôi lấp lánh hiện mắt. Tần Tu Viễn thật sự túng quẫn: “Sao nàng còn ngủ!”

Vẻ mặt Đường Nguyễn Nguyễn vô tội : “Chàng tức giận, ngủ ?”

Tần Tu Viễn chuẩn mở miệng thấy nàng hắt một tiếng! Một cái hắt nước mắt lưng tròng. Lúc Tần Tu Viễn mới phát hiện nàng mặc một chiếc áo đơn mỏng manh thì lập tức kéo chăn chăn xuống, vây quanh nàng: “Nàng như sẽ cảm lạnh, mau trở về giường.”

Đường Nguyễn Nguyễn nũng: “Thiếp ngủ một , lạnh.”

Nàng ít khi nũng, Tần Tu Viễn sửng sốt.

Dứt lời, nàng cởi giày , cả cũng chen chúc lên sập gỗ thấp , co thành một đoàn : “Thiếp ngủ với .”

Tần Tu Viễn:!!!

Mỗi chữ đều bình thường, nhẹ nhàng từ miệng cô nương như thế nhưng khi lọt lỗ tai của Tần Tu Viễn, quả thực khiến khí huyết dâng trào!

Tần Tu Viễn lấy bình tĩnh, thu hồi tâm viên ý mãn của : “Ta… Ta ôm nàng qua…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-122.html.]

Sắc mặt nóng đến đỏ rực, may mắn bóng đêm che . Tần Tu Viễn dùng chăn quấn lấy Đường Nguyễn Nguyễn, ôm nàng về giường, mới đặt nàng xuống, Đường Nguyễn Nguyễn ôm lấy cổ : “A Viễn…”

Tần Tu Viễn giật , Đường Nguyễn Nguyễn ôn nhu : “A Viễn ca ca…”

Trong lòng Tần Tu Viễn khẽ rung động, giống như lông vũ lướt qua trêu chọc, buồn buồn ngứa ngáy. Hắn cứng đờ tại chỗ, cũng mà ở cũng xong. Đường Nguyễn Nguyễn trèo lên , thấp giọng : “Chàng và , giống .”

TBC

Tần Tu Viễn cũng bình tĩnh vài phần, hỏi : “Không giống ở điểm nào?”

Đường Nguyễn Nguyễn ôn nhu : “Từ nhỏ lớn lên cùng , tình cảm thì là giả, cũng lừa dối …”

Môi Tần Tu Viễn khẽ mím, gì.

Đường Nguyễn Nguyễn tiếp tục: “Trước ở bên , cho rằng đó là thích, cũng từng nghĩ gả cho đó phát hiện rằng giống như một ca ca, và chỉ coi như nhân mà ỷ .”

Đường Nguyễn Nguyễn nhớ ký ức nguyên , trong thế giới nguyên , thể sống an an chính là quan trọng nhất, đối với Lưu Thư Mặc, mặc dù cũng thích nhưng vẫn coi là cọng rơm cứu mạng là chủ yếu, khi thấy còn cách nào gả cho Lưu Thư Mặc thì dứt khoát cáo biệt thế giới .

Tần Tu Viễn thì thầm: “Vậy, còn thì ?”

Đường Nguyễn Nguyễn ôn nhu , mắt hạnh dịu dàng : “Chàng… Chàng cho con tim rung động, luôn nhớ . Khi tức giận, cuộc sống hàng ngày của cũng khó an , sẽ mất ăn mất ngủ.”

Nàng cũng thế nào, dừng một chút, đỏ mặt tiếp tục : “Tóm , đối với giống như…”

Sắc mặt Tần Tu Viễn giãn , chút chờ mong nàng, Đường Nguyễn Nguyễn lấy hết dũng khí, tiếp tục : “Thiếp thích nấu ăn cho , thích ăn đến cao hứng, cũng thích ở bên , … Ưm!”

Tần Tu Viễn sớm kiềm chế niềm vui sướng trong lòng, khóe miệng nhếch lên, đó đảo ngược tình thế đặt nàng , hôn lên đôi môi đào. Đêm lạnh, nụ hôn nóng bỏng cho nội tâm trở nên sục sôi. Hai tay Tần Tu Viễn ôm nàng lòng, giống như sợ cô nương n.g.ự.c chạy mất.

Đôi môi nàng óng ánh hương thơm ngọt ngào, Tần Tu Viễn bá đạo càn quét hết đến khác, đó cạy mở đôi môi đào, thở hai triền miên giao . Đường Nguyễn Nguyễn cảm thấy như thiếu oxy, nhưng cảm xúc trầm luân, tình tứ đến mức nhịn ưm một tiếng, thể Tần Tu Viễn chấn động. Môi từ nụ hôn sâu chuyển thành một nụ hôn nhẹ nhàng, trầm giọng lẩm bẩm: “Nguyễn Nguyễn…”

Giọng Tần Tu Viễn khàn khàn, giống vẻ lạnh lùng lúc bình thường, một nửa là dục vọng, một nửa là kìm nén.

”Ừm…”

Ngữ điệu Đường Nguyễn Nguyễn vang lên rõ. Mọi thứ dường như vượt khỏi tầm kiểm soát.

Hắn nóng như một cái lò sưởi, ngón tay Đường Nguyễn Nguyễn chạm da thịt của cũng cảm thấy nóng rực.

Ngón tay mảnh khảnh của Đường Nguyễn Nguyễn chạm lên gương mặt nam nhân, rụt rè . Tần Tu Viễn dường như vô cùng xúc động, ôm nàng càng chặt hơn. Nụ hôn của chuyển đến vầng trán trơn nhẵn của nàng, đó là đôi mắt hạnh thích , mũi cao nhỏ nhắn, vành tai mịn màng… Một lát , Tần Tu Viễn dừng , nghiêm túc quan sát cô nương mặt.

Đường Nguyễn Nguyễn nhắm chặt mắt , tay tay cũng nắm chặt giường, đôi môi khẽ mím dám , khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ như một đóa hải đường, kiều diễm quyến rũ.

Tu Viễn thấp giọng: “Nguyễn Nguyễn, Nguyễn Nguyễn…”

Đường Nguyễn Nguyễn nhắm mắt , mí mắt vẽ độ cong tuyệt , thấp giọng đáp: “Thiếp đây…”

Đệm giường mềm mại trơn trượt, gợn sóng từng đợt mãnh liệt.

bao lâu , trong viện đột nhiên truyền âm thanh…

“Tướng quân! Tướng quân, xảy chuyện!”

Nửa đêm canh ba, thanh âm Tần Trung vang lên vô cùng đột ngột, phá vỡ hết thảy bầu khí ngọt ngào kiều diễm. Đường Nguyễn Nguyễn từ trong trầm luân bừng tỉnh, nàng giống như chuyện phát hiện, thẹn thùng trốn trong lòng Tần Tu Viễn, dám lên tiếng. Tần Tu Viễn cũng chút giật , nửa đêm Tần Trung tới đây? Hắn ho nhẹ hỏi: “Đã xảy chuyện gì?”

Giọng Tần Trung vội vàng: “Văn Kiên chạy mất !”

Tần Tu Viễn lập tức dậy, thấp giọng với Đường Nguyễn Nguyễn: “Nàng ngủ , ngoan.”

Đường Nguyễn Nguyễn ngây thơ gật đầu.

Tần Tu Viễn , cách cánh cửa mà : “Tần Trung, chuyện ?”

Tần Trung liền đáp: “Tối nay Hình Bộ đến quân doanh bắt , vì thế Văn Kiên và Lý Đán đều đưa tới Hình Bộ, nhưng của Hình Bộ đến báo, Văn Kiên đang yên đang lành, thấy !”

Ánh mắt Tần Tu Viễn dần lạnh xuống: “Thì Tây Bá Hầu nhận tội với bệ hạ, là vì chuẩn cho việc .”

Ông ở Ngự Thư Phòng đại nghĩa lẫm liệt phân rõ giới hạn với nhi tử, nhưng lưng phái cướp ngục. Chỉ cần bắt cướp ngục thì cũng cách nào chứng minh ông cướp . Ngược khéo léo.

Tần Tu Viễn ngưng thần hỏi: “Lý Đán ?”

Tần Trung : “Lý Đán vẫn còn đó, ngày mai chắc chắn bệ hạ sẽ nổi giận, … Cũng thể sống nổi.”

Thần sắc Tần Tu Viễn ngưng trọng, tiếp lời: “Ta , ngươi xuống nghỉ ngơi .”

Tần Trung : “Còn Văn Kiên thì ?”

Loading...