Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 126

Cập nhật lúc: 2025-04-26 00:39:41
Lượt xem: 76

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Tu Viễn liếc mắt Đường Doanh Doanh một cái, gật đầu xem như đáp . Đường Các Lão thích Đường Doanh Doanh, thấp giọng : “Hiền tế, Doanh Doanh đến thăm tỷ tỷ nàng, cho nên…”

Tần Tu Viễn bất động thanh sắc: “Hoan nghênh đến.”

Trong lòng cảnh giác vài phần. Mọi trong, Đường Doanh Doanh nhắm mắt như theo phía , một bên yên lặng ghi nhớ con đường trong phủ Trấn Quốc tướng quân. Tần Trung bên cạnh nàng , nàng thấp giọng hỏi: “Vị đại nhân , xin hỏi chỗ ở của tỷ tỷ của ? Ta mang cho nàng mấy món lễ vật, tận tay đưa cho tỷ .”

Tần Trung cũng quan hệ giữa nàng và Đường Nguyễn Nguyễn , chỉ nhà mẫu của phu nhân thi tất nhiên là gì sẽ đó. Hắn đáp: “Phu nhân ở ở Phi Hiên Các, thế nhưng phiền tiểu thư tự đưa qua, giao cho giúp đưa đến đó là .”

Đường Doanh Doanh một tiếng, nàng nháy mắt : “Vậy thì đa tạ ngươi… vẫn tự tay đưa lễ vật, như sẽ thấy thỏa đáng hơn. Ngày thường tỷ phu ở đó ?”

Tần Trung sửng sốt, cảm thấy nàng hỏi chút đột ngột. Đường Doanh Doanh theo đó đổi giọng: “Ừm… Ý là, tỷ tỷ nhà thể thường xuyên gặp ?”

Tần Trung sửng sốt, lập tức : “Tiểu thư, xin yên tâm, tướng quân nhà đối với phu nhân , cho dù là công vụ bận rộn thì bọn họ cũng cùng dùng bữa tối.”

Đường Doanh Doanh , nàng nữa. Chì là nàng nhiều thời gian suy nghĩ, đoàn về phía tiền sảnh, nàng thấy bên cạnh một con đường nhỏ nên im lặng rẽ .

…..

Đường Nguyễn Nguyễn chờ ở đây một hồi, nàng thấy Đường Các Lão đến thì phúc , : “Phụ .”

Đường Các Lão gật đầu: “Hôm nay khí sắc của con tệ.”

Ngày thường ít chủ động chuyện với Đường Nguyễn Nguyễn, đây coi như là quan tâm. Đường Nguyễn Nguyễn lạnh nhạt : “Chư vị đại nhân từ xa mà đến, vất vả , mời .”

Nàng di chuyển sang một bên để nhường đường chính. Đường Các Lão dẫn đầu ở phía , những đại nhân khác theo qua phòng khách bước tiền sảnh.

Lễ Bộ thượng thư Lưu đại nhân tiền sảnh sững sờ tại chỗ. Sắc mặt trắng bệch, còn đôi môi run rẩy: “Cái … Còn thể thống gì nữa!”

Mọi thấy thế cũng kinh ngạc vô cùng… Một đám võ tướng đang bên mấy bàn tròn cắn hạt dưa uống , cả sân viện đều liên tiếp vang lên tiếng “tách tách”, còn thỉnh thoảng vỗ bàn to. Cảnh tượng rơi trong mắt một đám văn thần, thực sự thể chấp nhận .

Lưu đại nhân với Đường Các Lão: “Các lão, võ tướng triều vốn nên chinh chiến sa trường, bảo vệ quốc gia, nay tụ tập ở chỗ ăn uống, ngài thấy giống như cái dạng gì? Có gì khác với lưu manh lưu manh phố ? Thật sự là tổn hại uy nghiêm Đại Minh chúng ! Đồi phong bại tục*!”

Mặt mày Đường Các Lão cũng âm trầm, lời nào. Sắc mặt Tần Tu Viễn chút khó coi, kẹp ở giữa, vì như thế nào cũng thích hợp. Lúc , Đường Nguyễn Nguyễn : “Xin hỏi vị là ai?”

Tần Tu Viễn đáp: “Vị là Lễ Bộ thượng thư… Lưu đại nhân.”

Đường Nguyễn Nguyễn mỉm : “Bái kiến Lưu đại nhân.”

Lưu đại nhân lộ rõ vẻ tức giận, chỉ : “Đa tạ tướng quân cùng phu nhân khoản đãi, thể hạ quan khỏe, xin cáo từ !”

“Lưu đại nhân chậm !” Đường Nguyễn Nguyễn gọi . Lưu đại nhân lộ vẻ mặt kiên nhẫn, : “Tướng Quân phu nhân còn chuyện gì ?”

Đường Nguyễn Nguyễn : “Lưu đại nhân thì thể, nhưng nhất định rõ ràng những lời .”

Nàng chút hoang mang: “Võ tướng nên chinh chiến sa trường, bảo vệ quốc gia, nhưng bọn họ cũng là nam nhân bình thường, cũng ăn uống chi dục. Dưới sự nỗ lực của bọn họ thì lúc biên cương yên , dân chúng an cư lạc nghiệp, vì quyền lợi khi đàm đạo trong ngày thải bình, uống một ngụm , ăn chút điểm tâm mà bọn họ cũng ?”

Một câu khiến sắc mặt Lưu đại nhân cứng ngắc, râu ria khóe miệng nhếch lên, chỉ : “Ngươi là một nữ nhân yếu đuối thì cái gì? Còn dám đến giáo huấn lão phu!”

Đường Các Lão hiện rõ vẻ vui, ho nhẹ một tiếng nhưng gì. Còn Tần Tu Viễn đổi sắc mặt, lạnh lùng : “Lưu đại nhân, nếu thích Xuân Nhật Yến của phủ Trấn Quốc tướng quân cũng . nếu ngươi bất kính với phu nhân … Vậy thì đừng trách bản tướng quân trở mặt vô tình, , tiễn Lưu đại nhân!”

Tiền phó tướng tức giận đến dậm chân, đang tiến lên thì Đường Nguyễn Nguyễn vội vàng giữ chặt Tần Tu Viễn và Tiền phó tướng . Nàng lập tức : “Lưu đại nhân, quốc gia đại sự đúng là tiểu nữ tử hiểu, cho .”

Nàng chậm rãi : “Trên phu quân mười ba vết sẹo, đều là vì Đại Minh mà lưu , vì giang sơn, vì dân chúng nhiều như , là thê tử, điều thể cũng chỉ là cho một ngày ba bữa ăn thoải mái hơn mà thôi, nếu mời mấy vị bằng hữu đến ăn chút mỹ thực còn để ý như , chẳng là ủy khuất ?”

Lưu đại nhân vô cùng cổ hủ, Đường Nguyễn Nguyễn tự khó đổi suy nghĩ của , vì thế đổi cách , từ chuyện nhỏ mà đánh , giành sự đồng thuận của . Lưu đại nhân thấy lời của nàng cũng lý, cảm thấy bản chút quá khích, liền : “Vậy ngươi cho phu quân ngươi ăn là , cổ nhân câu “ăn thì ”, ngươi mời nhiều trọng thần cùng võ tướng trong triều như thế, còn để cho ăn tán gẫu… Điều đúng là thể thống gì!”

Đường Nguyễn Nguyễn lộ vẻ ủy khuất, nàng : “ , suy nghĩ chu đáo. Thiếp vốn nghĩ, chư vị đại nhân cũng giống như phu quân , vì nước vì dân, vất vả thôi nên mới mời chư vị đến thư giãn thả lỏng một phen, đúng là dám cố ý càn.”

Đường Nguyễn Nguyễn thấy sắc mặt căng thẳng, nàng càng xác định, ăn mềm chứ ăn cứng.

Nàng ủy khuất Lưu đại nhân : “Lưu đại nhân, xin nể mặt mũi mà cùng chúng góp vui, trong quân chúng cũng nên nhận Lễ Bộ thượng thư đại nhân, tướng quân, cảm thấy thế nào?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-126.html.]

Tần Tu Viễn nàng, nàng đang sức tranh thủ nên cũng đành lòng nghịch ý của nàng, liền : “Phu nhân đúng. Lưu đại nhân, ngài nguyện nhượng bộ nể mặt chúng ?”

Lời khách khí nhưng kì thực ngữ khí lạnh đến sắp đông . Lưu đại nhân cũng , chút thất lễ nên mượn cái thang để xuống, : “Như … Lão phu liền cung kính bằng tuân mệnh…”

Nếu Lưu đại nhân buông lỏng thì các quan văn vốn chút khinh miệt cũng dám nghị luận nữa, bọn họ cũng nhao nhao chính sảnh xuống.

Vừa bọn họ thảo luận ở cửa, các võ tướng trong chính sảnh vẫn thấy, mà Minh Sương cùng Thải Vi thông minh nên nhân cơ hội thu thập xong hạt dưa xuống, đợi đám văn thần tiến thì mặt bàn trở nên sạch sẽ. Văn thần đến muộn, hiện giờ chỉ thể cùng các võ tướng chung bàn, hai bên đáp lễ qua , hổ vô cùng.

Đường Nguyễn Nguyễn hắng giọng, nàng : “Chư vị đại nhân, món ăn đầu tiên của Xuân Nhật Yến là mỹ thực nổi danh Lĩnh Nam, Bánh cuốn.”

Mọi khỏi xì xào bàn tán.

“Chưa từng qua…”

, từng thấy.”

“Bánh cuốn là gì?”

“Ta A… Có món bằng ruột già của lợn, đúng ?”

Văn thần và võ tướng luôn luôn bất hòa, ít khi chuyện phiếm với , đồng thời phỏng đoán về món bánh cuốn . Thứ Đường Nguyễn Nguyễn chính là kết quả , nàng nhanh chậm mà : “Trước khi dùng cơm, giới thiệu cho các vị đại nhân một chút, món bánh cuốn từ bột gạo, bên trong thịt, trứng gà, rau xanh… Ăn kèm với nước sốt nấm hương sẽ ngon hơn, mời quý vị thưởng thức.”

TBC

Minh Sương an bài nha dâng thức ăn lên, mỗi nha phục vụ một vị đại nhân, bọn họ đều bưng một đĩa bánh cuốn trắng nõn, lượng nhiều lắm, chỉ ba hai cái nhưng bày vô cùng tinh xảo. Sau đó, Đường Nguyễn Nguyễn hướng về phía Minh Sương gật đầu, Minh Sương liền : “Nước sốt.”

Mỗi bàn đều nha cầm một bình ngọc miệng rộng tinh xảo, đó rưới nước sốt nấm hương lên bánh cuốn mặt . Bánh cuốn trắng ngần tinh khiết, nước sốt rưới lên như trở nên ôn nhu hơn nhiều, bánh cuốn hút no nước sốt, còn chút e lệ. Lưu đại nhân bàn cùng Tiền phó tướng, Tiền phó tướng thấy bánh cuốn rới nước sốt nóng hổi đang bốc thì nhanh chóng tiến lên ngửi một cái, mùi hương mê quá đậm, vô cùng thoải mái!

Lưu đại nhân thấy bộ dạng của thì khỏi nhạt, oán thầm : Thô bỉ vô lễ!

Tiền phó tướng khinh bỉ nên chỉ hừ lạnh một tiếng, thấy càng hoan nghênh thì càng phản . Tiền phó tướng cố ý khoa trương dùng đũa bàn một “chộp” một cái, lớn tiếng : “Để nếm thử!”

Hắn sử dụng đũa, nhẹ nhàng nhấc lên một chiếc bánh cuốn, “sột sột” một tiếng hút hơn một nửa miệng.

Bánh cuốn thấm đầy nước sốt, khi ăn mềm mềm mịn mịn, hương vị nấm hương nồng đậm cùng hương gạo tinh khiết kết hợp với thoả đáng, nước sốt hòa quyện. Khi ăn bánh cuốn còn thể nếm một ít nấm hương, khi nhai nát càng hấp dẫn, thu hút khác.

“Ngon! Thật sự ngon!” Tiền phó tướng lộ vẻ mặt kinh hỉ, hét lớn tiếng Lưu đại nhân cùng bàn hoảng sợ, sắc mặt xanh mét, khó coi đến cực điểm. Vi phó tướng ở một bên nổi mới : “Lưu đại nhân, chúng đóng quân ở biên cương lâu, khó tránh khỏi thô lỗ phóng khoáng một chút, kính xin đại nhân thứ , bánh cuốn quả thật là mỹ vị, đại nhân cũng nếm thử ?”

Tuy Vi phó tướng cũng thích Lưu đại nhân nhưng ý nghĩa của Xuân Nhật Yến nên mới chủ động mở miệng hoà giải.

Sắc mặt Lưu đại nhân ngưng , nhẹ nhàng cầm lấy đũa, một tay xắn tay áo, tay ưu nhã gắp một miếng bánh cuốn trắng ngần. Bánh cuốn dường như bất đồng với miếng của Tiền phó tướng, qua còn màu ngả vàng, Lưu đại nhân từng thấy qua món ăn như , cảm thấy yên tâm. Vi phó tướng giới thiệu: “Bánh cuốn màu vàng từ trứng gà, đại nhân thể nếm thử.”

Lưu đại nhân liếc một cái gật đầu nhẹ một cái, đó đưa miệng, cắn một miếng nhỏ tượng trưng…

Miếng bánh miệng đậm đà, đó là mùi thơm tinh khiết của bột gạo sửng sốt. Từ nhỏ Lưu đại nhân lớn lên ở nông thôn, nhiều lúc ăn ngon bụng, còn uống nước gạo do mẫu nấu để chống đói. Hương thơm của gạo cho đột nhiên nhớ thời niên thiếu, giật ngước mắt lên Vi phó tướng, thể rõ nét : “Hương vị … Rất quen thuộc.”

Vi phó tướng thấy khuôn mặt đầy nếp nhăn ngang dọc của Lưu đại nhân gợn lên vẻ hoài niệm, khỏi hỏi: “Lưu đại nhân nhớ tới điều gì ?”

Lưu đại nhân vui vẻ nhưng mặt cũng một tia buồn bã, lắc đầu: “Chỉ là nhớ quá khứ mà thôi…”

Sau đó tiếp tục đưa bánh cuốn trứng gà miệng… lòng trứng sớm thấm đều trong bánh cuốn, hòa một thể với món ăn , mùi thơm thuần khiết của bột gạo cũng bớt mùi vị tanh nguyên bản của trứng gà sống, ăn mềm thuần khiết. Lưu đại nhân vốn thích ăn uống thanh đạm, nhưng hương vị bánh cuốn vô cùng đậm đà, cho hài lòng nheo mắt . Đường Nguyễn Nguyễn tới, nhẹ giọng hỏi: “Lưu đại nhân thấy hợp khẩu vị chứ?”

Nàng mới đến bếp nhỏ sắp xếp xong mấy món ăn phía vội vàng đến xem tình huống nơi tiền sảnh. Lưu đại nhân lập tức thu liễm biểu tình một chút, lạnh lùng : “Còn thể miệng.”

Đường Nguyễn Nguyễn để ý, nàng chỉ mỉm : “Xin lưu đại nhân chỉ giáo nhiều hơn.”

Tiền phó tướng lẩm bẩm: “Không thích ăn mà còn ăn, lãng phí lương thực!”

Vi phó tướng vội vàng nhéo một cái, ý bảo im lặng.

Bên bàn còn đang tinh tế thưởng thức thì những bàn khác ăn xong. Lý phu nhân ở bàn cách vách ăn xong phần của còn đưa tay gắp một chiếc từ đĩa của Lý đại nhân. Trương phu nhân thấy thế, đột nhiên chút phục, bà cũng gắp lấy một chiếc từ đĩa của lão gia nhà . Hai đối diện , hài lòng ăn bánh cuốn, mà Lý đại nhân cùng Trương đại nhân thì càng ăn càng đói. Đường Nguyễn Nguyễn Đi một vòng phòng khách, đó thấp giọng : “Món ăn tiếp theo chuẩn xong ?”

Minh Sương đáp: “Sắp tới .”

Dứt lời thấy nha dâng thức ăn từ phòng bếp lớn cùng đám từ từ tiến phòng khách. Bởi vì Xuân Nhật Yến nên sẽ vây quanh để chia thức ăn, cho nên mỗi sẽ một phần. Đường Nguyễn Nguyễn : “Chư vị, món ăn thứ hai của ngày hôm nay là tàu xì chưng cánh gà, cay, mời các vị lượng sức bình phẩm.”

Loading...