Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 127

Cập nhật lúc: 2025-04-26 00:39:55
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nha hoàn bắt đầu dâng thức ăn lên, mà đến phiên Binh bộ thượng thư Trương đại nhân thì thấy hắn nói: “Không cần.”

Nha hoàn sửng sốt, Trương phu nhân mỉm cười nói: “Răng của lão gia nhà ta không tốt, không thích ăn thịt.”

Trương đại nhân liếc mắt nhìn bà một cái, dường như có chút không vui. Trương phu nhân che miệng cười cười.

Đường Nguyễn Nguyễn thấy thế nên cũng tiến lên nói: “Trương đại nhân, nước tàu xì chưng cánh gà này, đã ninh đến độ xương cũng mềm rời khỏi thịt, cũng không khó cắn đâu, người có thể thử xem.”

Dứt lời, nha hoàn đã đặt một đĩa tàu xì chưng cánh gà ở trước mặt Trương đại nhân. Một đĩa nhỏ cũng đặt hai cái, có nghĩa là những điều tốt đẹp sẽ luôn đi đôi, song hành với nhau. Trương phu nhân có chút kỳ quái bèn hỏi: “Cánh gà này… Tại sao lại lớn hơn nhiều so với bình thường?”

Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười: “Cánh gà này phải nấu chín trước, phơi khô rồi mới chiên lên, mà lớp da gà sau khi chiên sẽ hình thành từng bong bóng nho nhỏ, sau khi nguội sẽ dần dần phồng đến bồng bềnh, cuối cùng mới mang đi hấp chín, cho nên so với cánh gà bình thường sẽ lớn hơn một chút.”

Trương đại nhân nghe xong thì cúi đầu nhìn thoáng qua, trên cánh gà đã thấm đẫm nước tương, bên trên còn bày hai lát ớt xanh. Hắn không khỏi cảm thấy có vài phần hứng thú nên đã cầm lấy đũa gắp một miếng tàu xì chưng cánh gà lên, há miệng cắn một miếng… Răng vừa mới cắn vào cánh gà đã nếm được vị nước sốt đậm đà, cánh gà đã được chiên qua nên càng dễ dàng hấp thu nước sốt, vì thế đã ngon đến mức không gì sánh được. Đầu lưỡi nhẹ nhàng cuốn vào đã ăn hết một nửa!

Trương đại nhân tinh tế nhấm nháp, môi lưỡi đều là hương vị tươi ngon, sau đó hắn thoải mái cắn một cái, lại thành công làm cho xương gà thuận lợi tách ra, thịt gà mềm mại làm cho người ta muốn ngừng không được. Từ khi răng của Trương đại nhân yếu đi, đã rất lâu hắn không ăn thịt có xương, nhưng cánh này lại làm cho hắn ăn ngon đến mức vô cùng hài lòng. Hắn không khỏi ngẩng đầu lên, nói với Trương phu nhân: “Phu nhân hiền huệ, có thể hỏi tướng quân phu nhân một chút về cách làm món này không?”

Trương phu nhân đang lo ăn tàu xì chưng cánh gà, căn bản không để ý tới Trương đại nhân. Mà bên bàn khác, Vi phó tướng cũng tấm tắc tán thưởng: “Tàu xì chưng cánh gà này vô cùng đậm đà, hấp thịt mềm mà cũng không mất đi hương vị vốn có, rất ngon.”

Lưu đại nhân vốn nghiêm túc nhưng giờ phút này cũng tiếp một câu: “Quả thật là như vậy, không nghĩ tới lão phu tuổi này còn có thể ăn được cánh gà!”

Vi phó tướng đáp lại: “Lưu đại nhân càng có tuổi lại càng dẻo dai, có mỹ thực gì mà ăn không được?”

Lưu đại nhân cũng cười cười, hắn nói: “Vẫn là người trẻ tuổi các ngươi tốt…”

Tiền phó tướng có chút kỳ lạ nhìn bọn họ: Hai người này còn có thể tán gẫu vài câu sao?

Ngoại trừ bọn họ ra thì các tiểu tướng răng miệng khoẻ mạnh còn nhai nát xương gà, hương vị thơm ngát thấm vào trong, ăn vào đã thấy đậm vị.

“Đường Các Lão, không nghĩ tới thiên kim nhà ông có năng lực như vậy, thật sự là làm cho người ta hâm mộ!” Lý đại nhân lau miệng, tán thưởng mấy câu. Lý phu nhân ở một bên lấy tay áo dài che miệng, bà cũng ưu nhã ăn xong cánh gà, trong lòng lại lầm bầm suy tính, trở về cũng nhất định phải bảo tức phụ thử làm một chút!

Đường Các Lão có chút cao hứng, hắn cũng không nghĩ tới nữ nhi đến phủ Trấn Quốc tướng quân trở nên có năng lực như thế, hắn không khỏi cảm thán: “Nữ nhi này của ta, hiện giờ thật sự đã trưởng thành.”

Hắn nhìn Đường Nguyễn Nguyễn, mặt mày kia rõ ràng vẫn là dáng vẻ trước đó nhưng thần thái lại giống như có chút bất đồng. Đường Nguyễn Nguyễn nhìn lại thì thấy vẻ mặt của Đường Các Lão, nhất thời có chút kinh ngạc, nàng đi tới, nói: “Phụ thân, có hợp khẩu vị của người không?”

Đường Các Lão cười nói: “Rất hợp… Đúng rồi, Doanh Doanh sao còn chưa trở về sao?”

Đường Nguyễn Nguyễn cả kinh, hỏi lại: “Doanh Doanh… Nàng ở đây sao?”

Đường Các Lão gật đầu, hắn ho nhẹ một tiếng rồi nhỏ giọng nói: “Muội muội con muốn đến thăm con…”

Đường Nguyễn Nguyễn mím môi, nói: “Bây giờ nàng đang ở đâu?”

Đường Các Lão suy nghĩ một chút mới đáp: “Nàng mang cho con chút lễ vật, có lẽ đã giúp con đưa đến chỗ ở.”

Trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn cảm thấy vô cùng kỳ quái, nàng hỏi: “Tại sao nàng không cho hạ nhân đưa đi? Mà lại tự mình đi?”

Đường Các Lão đáp: “Nàng nói muốn vì chuyện lần trước mà bồi thường cho con nên đã tự mình đưa đi mới có thành ý.”

Đường Nguyễn Nguyễn có chút nghi ngờ, từ khi nào mà Đường Doanh Doanh này đã thay đổi tính tình, muốn tặng đồ cho mình? Nàng ta còn thà bỏ qua yến hội cũng phải tự mình đến hậu viện… Nàng suy tư một phen, lúc này Minh Sương, Thải Vi cùng Thải Bình đều ở tiền sảnh cùng phòng bếp hỗ trợ, vậy chẳng phải là Phi Hiên Các không có người canh giữ sao?

Nàng nhất thời có dự cảm không lành, nhưng tất nhiên nàng biết Đường Các Lão sẽ xem việc này vô cùng đơn giản, nàng lập tức nói: “Lâu như vậy mà muội muội không trở về, chắc là lạc đường, con đi đón nàng.”

Không đợi Đường Các Lão gật đầu, Đường Nguyễn Nguyễn đã xoay người ra tiền sảnh.

Mà lúc này Tần Tu Viễn đang nói chuyện với đám văn thần, trong lúc nói chuyện không chú ý tới Đường Nguyễn Nguyễn đã đi ra ngoài….

…..

“Đường tiểu thư, phía trước chính là Phi Hiên Các.” Nha hoàn phủ Trấn Quốc tướng quân đưa Đường Doanh Doanh đến cửa Phi Hiên Các.

Đường Doanh Doanh không dẫn theo nha hoàn, nàng ta vừa mới nói với Đường Các Lão muốn đưa lễ vật đến chỗ ở Đường Nguyễn Nguyễn trước, cho nên cũng thoát thân. Nhưng Trấn Quốc tướng quân phủ lớn như vậy, nàng ta đi hai bước đã lạc đường, may mắn gặp được một nha hoàn. Đường Doanh Doanh mỉm cười: “Đã làm phiền cô nương rồi, ta tự vào đợi tỷ tỷ là được.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-127.html.]

Nha hoàn có chút do dự, nói: “Đường tiểu thư… Hiện giờ Tam phu nhân đang ở tiền sảnh, người xác định không đến tiền sảnh sao?”

Vẻ mặt Đường Doanh Doanh ngượng ngùng, nàng ta nói: “Ở tiền sảnh có nhiều nam nhân như vậy, vốn dĩ ta muốn đến thăm tỷ tỷ cho nên yến hội này ăn hay không ăn cũng không sao cả… Chờ tỷ ấy trở về, ta đưa đồ cho tỷ ấy rồi nói vài câu sẽ đi ngay, ta cũng không đi dạo lung tung.”

Dù sao cũng là muội muội của Tam phu nhân, nha hoàn là một hạ nhân nên nàng ấy cũng không dám nói thêm cái gì, chỉ đành phúc thân nói: “Vậy tiểu thư ở trong viện chờ một lát, nô tỳ đi pha ấm cho người?”

Đường Doanh Doanh hơi sửng sốt, sau đó nhanh chóng đáp lại: “Được, đa tạ.”

Nha hoàn liền lui ra.

Đường Doanh Doanh khẽ nâng váy, chậm rãi bước vào Phi Hiên Các. Sân viện này rộng rãi, trong viện có đặt một cái bàn, chắc là bọn họ thường xuyên ở đây nói chuyện với nhau, bên trái có một phòng bếp nhỏ, bên phải thì có một sân luyện võ…

Đi qua sân luyện võ là căn phòng trước mặt, có lẽ đây chính là thư phòng.

Đường Doanh Doanh nhíu mày, nàng ta đặt hộp quà lên bàn trong viện rồi đứng bất động do dự suy tư.

…..

Vài ngày trước….

“Tiểu thư, đến rồi.” Bảo Ngân thấy bốn phía không có người thì thấp giọng gọi một câu. Đường Doanh Doanh nhẹ nhàng vén rèm xe lên rồi cẩn thận đeo tấm mạng che mặt, nàng ta được Bảo Ngân dìu chậm rãi xuống xe. Nơi bọn họ đến là Thiên Hương Lâu của Đế Đô. Đường Doanh Doanh thấp giọng hỏi: “Bọn họ đã đến chưa?”

Bảo Ngân liền đáp: “Hẳn đã đến rồi, tiểu thư, chúng ta mau lên đi.”

Đường Doanh Doanh gật đầu, sau đó theo Bảo Ngân lên lầu hai. Trong lầu hai có rất nhiều phòng riêng, các nàng đi đường vẫn luôn cúi đầu xuống thấp, thẳng đến một gian trong cùng mới dừng lại. Bảo Ngân nhẹ nhàng gõ cửa…

Người bên trong trả lời: “Vào đi.”

Đường Doanh Doanh và Bảo Ngân mới đẩy cửa đi vào. Trong phòng có một nam tử trung niên mặc hoa phục đang chậm rãi uống trà, bên cạnh hắn có một hộ vệ, thoạt nhìn khôn khéo cường tráng. Đường Doanh Doanh tháo mạng che mặt ra, nhu thuận cười cười phúc thân, nói: “Lưu bá bá mạnh khoẻ.”

Ngồi đối diện nàng ta chính là Tả tướng đương triều, Lưu Thực. Năm nay Lưu Thực hơn bốn mươi tuổi, nhưng thoạt nhìn chỉ hơn ba mươi, hắn nho nhã cười cười: “Doanh Doanh đến rồi.”

Hắn nhìn hộ vệ Lưu Chúng một cái, Lưu Chúng lập tức cúi người, rót cho Đường Doanh Doanh một chén trà. Trong lòng Đường Doanh Doanh có chút khẩn trương, mà trên mặt lại bất động thanh sắc.

“Đa tạ ngươi rất nhiều.” Nàng ta tao nhã nâng chén trà lên, khẽ nhấp một ngụm rồi lập tức nhíu mày nói: “Lưu bá bá, đây là loại trà gì vậy? Tại sao đắng như thế?”

Lưu Thực lộ ra nụ cười nhạt nhẽo của trưởng bối: “Đây là ‘khổ đinh*’, có thể thanh lọc giải độc.”

TBC

Đường Doanh Doanh cố gắng cười một chút, nàng ta uống không nổi, chỉ nói: “Lưu bá bá thật là có hứng thú.”

Lưu Thực buông chén trà xuống, đi thẳng vào vấn đề mà nói: “Doanh Doanh, con đột nhiên tìm Lưu bá bá, không phải xảy ra chuyện nên muốn Lưu bá bá hỗ trợ chứ?”

Thần sắc hắn bình tĩnh mà nhìn Đường Doanh Doanh, dường như muốn nhìn thấu người khác. Nếu nói đến trước kia, hai nhà vẫn thường xuyên đi lại. Nhưng từ khi Hoàng thượng tứ hôn Đường Nguyễn Nguyễn cho Tần Tu Viễn thì giữa hắn và Đường Các Lão đã không còn thân thiết như trước nữa, thứ nhất là biết Hoàng Đế không muốn bọn họ thân thiết, thứ hai… Nếu như Đường Các Lão đã nhận hiền tế Tần Tu Viễn này, vậy tất nhiên… Không có khả năng cùng mình đứng chung một trận doanh. Sắc mặt Đường Doanh Doanh có chút ửng đỏ, nàng ta khẽ gật đầu, nhưng lại khó có thể mở miệng. Do dự một lát đã thấy Lưu Thực nói: “Doanh Doanh, hôm nay con ra ngoài, cha con có biết không?”

Đường Doanh Doanh đáp: “Cha con không biết… Con, con có việc tìm Lưu bá bá.”

Lưu Thực trầm giọng đáp: “Được, con cứ nói.”

Đường Doanh Doanh có chút do dự rốt cuộc có nên nói ra suy nghĩ của mình hay không. Nàng ta há miệng, nhưng cũng không nói ra.

“Nếu con chưa suy nghĩ kĩ thì Lưu bá bá còn có việc, ta đi trước…” Lưu Thực cười khẽ một tiếng, làm bộ muốn đi. Đường Doanh Doanh vội vàng nói: “Lưu bá bá chậm đã… Con, con thật sự có việc muốn hỏi Lưu bá bá.”

Lưu Thực dừng lại, vẻ mặt mang ý cười nhìn nàng ta, còn có vài phần trào phúng không dễ phát hiện. Đường Doanh Doanh đỏ mặt, thấp giọng nói: “Lưu bá bá… Cảm thấy Doanh Doanh thế nào? Có thể, có thể xứng với Thư Mặc ca ca hay không?”

Lưu Thực hơi nhướng mày, ánh mắt hắn dừng lại ở trên người nàng ta, nhưng hình như cũng không có chút bất ngờ. Đường Doanh Doanh thấy hắn không nói thì lập tức lên tiếng: “Lưu bá bá, Doanh Doanh biết hỏi như vậy quá đường đột, cũng rất vô lễ… Thế nhưng, Doanh Doanh thật sự thích Thư Mặc ca ca, con thấy huynh ấy vì tỷ tỷ mà thương tâm muốn chết, trong lòng con cũng không đành lòng…”

Lưu Thực mỉm cười, giống như dỗ dành tiểu hài tử, hắn mê hoặc nói: “Lưu bá bá biết con vẫn thích Thư Mặc… Nhưng Thư Mặc là nhi tử bảo bối nhất của ta, con muốn có được hắn, dù sao cũng phải lấy vài thứ trao đổi chứ?”

* Tàu xì là một loại gia vị có nguồn gốc từ Trung Hoa và ngày càng phổ biến ở nhiều quốc gia châu Á khác như Nhật Bản, Hàn Quốc, Việt Nam… Tàu xì được làm từ đậu nành đen bằng cách muối, ủ và cho lên men.

*Đồi phong bại tục: Lối sống suy đồi, xấu xa làm mất hết thuần phong mỹ tục của dân tộc và gia phong lễ giáo.

 

Loading...