Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 129

Cập nhật lúc: 2025-04-26 00:41:02
Lượt xem: 49

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đường Doanh Doanh một trong Phi Hiên Các, nàng nghĩ đến đây, trong lòng kiên định vài phần.

TBC

Nàng quanh bốn phía, phát hiện trong Phi Hiên Các quả thật nên cũng to gan hơn, qua sân luyện võ về phía hành lang đối diện. Nàng tới cửa thư phòng còn bộ gõ cửa, thấy ai trả lời, nàng mới đầu một chút, tình huống xác nhận an ai, nàng mới nhẹ nhàng đẩy cửa .

Có thể là hôm nay trong phủ bận rộn cho Xuân Nhật Yến cho nên thư phòng khóa, nàng cảm thấy chút may mắn, nhanh chân , đó nhẹ nhàng đóng cửa . Thư phòng của Tần Tu Viễn bày biện vô cùng đơn giản, ngoại trừ một bộ bàn ghế xử lý công vụ thì chỉ còn một cái giá sách cùng với thư án dùng để uống . Đường Doanh Doanh suy nghĩ một chút, chắc hẳn Hổ Phù đặt ở một vài nơi bí ẩn, vì thế nàng chuyển sang phía khác của bàn việc, kỹ thì phát hiện ngăn kéo theo các loại kết cấu, chỗ để giấu Hổ Phù. Nàng cúi , xuống bàn uống , vẫn

Sau khi kiểm tra đơn giản, nàng tập trung ánh mắt giá sách, giá sách cao lớn, treo đầy tường. Trên giá sách, một bên bày binh thư, còn bên khác chứa một phương lược trị quốc hoặc thi từ ca phú. Đường Doanh Doanh chút kinh ngạc, đều võ phu lỗ mãng vô lễ, nghĩ tới Tần Tu Viễn còn thể thi thư.

Không, nàng cũng nghĩ nhiều nữa, ngửa đầu thấy hai hộp gấm đặt đỉnh giá sách. Ánh mắt Đường Doanh Doanh híp , đó nhẹ nhàng mang ghế đến gần lên. Trong lòng nàng như trống đập liên hồi, bên ngoài phát bất kỳ tiếng động nào cũng cho nàng chột thôi. Nàng buộc vững, đó ghì chân mà tháo hộp gấm đầu tiên . Lấy hộp gấm đầu tiên xuống ít bụi bặm, nhưng thoạt vô cùng tinh mỹ, lẽ là vật quan trọng, nàng nhanh chóng mở thì phát hiện bên trong đều là thư từ qua , thậm chí là nội dung của nhiều năm , nàng thấy thì thất vọng đặt trong hộp như cũ. Sau đó tiếp tục kiễng chân, lấy hộp gấm thứ hai. Hộp gấm thứ hai thoạt cổ xưa, khi mở thì phát hiện bên trong là mấy tờ khế ước cùng các loại văn thư. Nàng chút phiền não, chuẩn đặt hộp gấm thứ hai trở về thì đột nhiên phát hiện … Vị trí hộp gấm che đậy còn cất giấu một chiếc hộp nho nhỏ, hộp nhỏ tầm thường chôn một đống sách, kỹ thì phát hiện . Tim Đường Doanh Doanh đột nhiên đập nhanh lên, nàng tiện tay đặt hộp gấm xuống, đó đưa tay lấy hộp nhỏ , hít sâu một hơ mới mở nó . Mà khi cái hộp mở , bên trong còn một hộp gỗ nhỏ xinh điêu khắc bằng gỗ nạm tơ vàng, ngón tay nàng mở chốt của hộp gỗ… Một chiếc Hổ Phù nạm khắc hoa văn bằng vàng hiện mắt. Hổ Phù bóng loáng, hoa văn thoạt lồi lõm, ngón tay nàng khẽ chạm cảm thấy lạnh lẽo mà cực kỳ nặng tay. Trái tim Đường Doanh Doanh đập thình thịch ngừng, nàng vội vàng lấy Hổ Phù đặt trong túi tay áo, đó vội vàng để cái hộp trở chỗ cũ. Nội tâm nàng kích động thôi, run rẩy bước xuống ghế, nàng buộc trấn định đặt ghế về vị trí cũ….

Trong lòng Đường Doanh Doanh mừng thầm nhưng sợ hãi thôi. Nàng áp sát cửa thư phòng, ngóng nhiều để xác nhận bên ngoài ai mới dám len lén mở cửa . Sau khi nàng phát hộp lễ vật của vẫn còn bàn thì suy nghĩ: Nhất định là đến, lẽ nha dẫn đường lười biếng cho nên tới dâng . Nàng lúc nhân cơ hội khỏi phủ để giao Hổ Phù cho Lưu bá bá . Sau khi Đường Doanh Doanh hạ quyết tâm, nàng nhanh chân chạy khỏi sân. Vừa tới gần cửa lớn của Phi Hiên Các thấy tiếng động ngoài cửa, nàng vội vàng trốn ở góc phía cửa Phi Hiên Các…

“Tiểu thư, Doanh Doanh tiểu thư đột nhiên tới tặng quà cho ? Không lạ ?” Đây là giọng của Thải Vi, nàng cùng Đường Nguyễn Nguyễn về đây. Đường Nguyễn Nguyễn : “Ta cũng nàng gì, cho nên mới đến xem, nếu nàng giở trò gì thì sẽ để cho nàng thực hiện , việc cấp bách tiên là tìm nàng .”

Thải Vi đáp: “Vâng! Tiểu thư.”

Dứt lời, hai vội vàng sân viện của Phi Hiên Các, một phòng ngủ tìm kiếm, một thư phòng, vẫn chú ý tới Đường Doanh Doanh phía cửa. Trong lòng Đường Doanh Doanh cảm thấy thật may mắn, may mắn vì sớm một bước, bằng chẳng bắt ?

Đường Doanh Doanh cam thấy thắng lợi đang ở phía , vì thế thừa dịp các nàng trong thì nhanh nhẹn chuồn ngoài…. Tiền sảnh vẫn vô cùng náo nhiệt như , mấy món ăn dâng lên, văn thần cùng võ tướng đều quen thuộc với hơn. Vi phó tướng đang về kinh nghiệm của khi ở biên cương…

“Lưu đại nhân điều , lúc chúng ở biên cương, một tiểu thành tìm kiếm đào binh Bắc Tề, ai ngờ bọn họ mai phục ở nơi đó bức ép chúng một sơn cốc hoang vu, còn khiến chúng đói bụng bảy ngày!”

Lưu đại nhân chút xúc động, : “Các ngươi mang theo lương khô ?”

Vi phó tướng : “Mang theo chứ, nhưng đầy một ngày tiêu hao hết !”

Tiền phó tướng khoát tay áo: “Đó là sức ăn của , còn với lão Tiền đây thì chỉ ăn nửa ngày hết sạch lương khô! Ngay cả túi đựng ngũ cốc khô cũng l.i.ế.m cho bằng sạch!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-129.html.]

Bộ dáng khoa tay múa chân thật sự buồn , chọc cho vui vẻ. Vi phó tiếp tục : “Người chúng sẽ ăn thứ gì trong mấy ngày tới ?”

Lý phu nhân xen : “Trong sơn cốc, hẳn là thể bắt gà rừng cùng thỏ rừng gì đó chứ?”

Trương phu nhân : “Ở nơi đất cằn sỏi đá thì động vật? Chắc là chỉ thể ăn chút rau dại dại cho đỡ đói?”

Đại Học Sĩ, Lý Đại Nhân đáp: “Nói cũng ! Ở sơn cốc Bắc Cương, nghĩ đến núi đá, là kiếm cái gì để ăn, chắc là g.i.ế.c chiến mã tạm thời lấp bụng chứ?”

Vi phó sẽ tiếp tục lắc đầu, : “Lý đại nhân đoán đúng một nửa!”

Lý đại nhân khỏi chút đắc ý, nhưng vẫn còn nghi hoặc.

“Mười mấy chúng c.h.é.m g.i.ế.c đến trận cuối cùng, ngay cả ngựa cũng còn.” Dừng một chút, tiếp tục, “Chúng xâm nhập nơi đóng quân của kẻ thù dẫn lính gác của đối phương , đó bắt hai trong họ g.i.ế.c ngựa cưỡi! Dựa con ngựa , chúng sống đủ bảy ngày!”

Trương phu nhân lộ vẻ mặt kinh ngạc, bà : “Cái … Cũng chút tàn nhẫn, A Di Đà Phật.”

Tiền phó tướng ha ha: “Không biện pháp nào khác, nếu bọn họ c.h.ế.t thì chính là chúng chết, cho nên đành lừa một vòng vây.”

Binh bộ thượng thư nhíu mày : “Binh bộ rõ ràng trang cho các ngươi binh khí cùng lương thực, vì mang theo một ít ở ?”

Vi phó tướng dừng , nếu ngày thường đặt đề tài triều đình thảo luận thì nhất định văn thần võ tướng sẽ lâm cục diện đùn đẩy lẫn , cuối cùng nháo loạn chịu . Mà ngay lúc , vây quanh cùng một chỗ, gió xuân ấm áp thổi tới, hương thơm thức ăn bàn còn tràn ngập quanh , điều cũng cho thoải mái sung sướng, vì thế Tiền phó tướng đổi tính tình hung hăng khi trận ngày xưa, bình tĩnh : “Ha ha Binh bộ cho lương khô là , nhưng nếu một đánh giặc mà mang đủ thức ăn cho bảy ngày, chúng cõng nặng bao nhiêu đây! Gặp sức ăn giống như lão Tiền thì đúng là tăng gấp đôi gánh nặng! Huống hồ, ai cũng nghĩ tới sẽ gặp loại tình huống , khó lòng phòng cho !”

Binh bộ thượng thư Trương đại nhân xong, như điều suy nghĩ gật gật đầu, lập tức trầm giọng : “Xem quân lương chiến trường , nếu thể cải tiến cho nhẹ nhàng hơn, giúp no lâu ấm bụng hơn thì đối với các tướng sĩ tiền tuyến cũng trợ giúp nhiều .”

Tiền phó tướng thẳng thắn, thấy hứng thú, : “Nếu thật sự thể như thế thì chỉ là trợ giúp? Quả thực là vô cùng hữu ích! Khi các chiến đấu, họ sẽ bao giờ đói nữa!”

Một câu thô tục vô cùng chân thành, ở đây xong khỏi cảm thấy tâm tình chút kích động, nhất là Binh bộ thượng thư Trương đại nhân, nghiêm nghị : “Như thì bản quan sẽ tận lực mà , tất nhiên để các tiền tuyến đói bụng!”

 

Loading...