Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 130

Cập nhật lúc: 2025-04-26 00:41:22
Lượt xem: 73

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Tu Viễn vẫn bọn họ, lúc thế cục ý, mới chậm rãi mở miệng, : “Nếu thế, bản tướng quân mặt tam quân cảm tạ Trương đại nhân.”

Hắn ít khi những lời khen ngợi, những lời quá phô trương, khẳng định ý nghĩa của Binh Bộ, biểu đạt chờ mong đối với Binh Bộ, chừng mực nắm chắc cho Trương đại nhân chút thư thái. Trương đại nhân liền : “Tướng quân cứ yên tâm, việc hãy giao cho hạ quan!”

Tần Tu Viễn gật đầu, : “Bản tướng quân kính Trương đại nhân một chén.”

Dứt lời, các võ tướng khác cũng cổ vũ, đồng loạt : “Kính Trương đại nhân!”

Thanh âm lớn đến chấn động nhức óc, Trương đại nhân chút thụ sủng nhược kinh, lớn uống liền ba chén, ấn tượng trong lòng đối với một đám võ tướng cũng chút đổi ít. Tiền sảnh náo nhiệt thôi, bởi vì thật sự quá nhiều cho nên lớn mang đến hạ nhân nha , bọn họ đều ở hậu viện chờ đợi. Minh Sương cũng sắp xếp cho đưa thức ăn đến cho bọn họ, kết quả phát hiện thức ăn thêm một phần thì khỏi tò mò: “Là thêm ?”

Một hạ nhân trả lời: “Vừa theo đây, cũng là tùy tùng của vị đại nhân nào.”

Minh Sương gật đầu, : “Chờ trở về thì bảo đừng lung tung nữa.”

Hạ nhân gật đầu. Lúc Thải Bình tới: “Tiểu thư cùng Thải Vi còn trở về ? Chuẩn dâng thêm một món nữa lên .”

Minh Sương đáp: “Các nàng tìm Nhị tiểu thư, nơi cách Phi Hiên Các xa, chỉ sợ nhanh như , bằng chúng trực tiếp dâng món lên .”

Vì thế Minh Sương an bài nha nối đuôi , món ăn lúc dâng lên là bánh bao xá xíu của Lĩnh Nam. Mọi đang chuyện vui vẻ thì thấy nha từ từ đặt đĩa bánh bao xá xíu ở mặt, mới ăn xong bánh cuốn cùng tàu xì chưng cánh gà, đúng lúc vị giác khơi dậy, bánh bao xá xíu dâng lên gợi lên sự thèm ăn của khác. Nhân bánh bao xá xíu đĩa cắt thành miếng nhỏ, còn thêm dầu hào và các loại gia vị khác, đó bọc trong vỏ bột mì đưa hấp mà thành. Trước mặt mỗi đều bày hai chiếc bánh bao xá xíu trắng như tuyết, mềm mại nhu thuận chứa đựng một bụng xá xíu mà lộ nhân, vô cùng đáng yêu. Vi phó tướng nhẹ nhàng cầm lấy một chiếc bánh bao lên, lấy tay bẻ một cái ngửi ngửi, mùi bánh bao xá xíu nồng đậm chui thẳng trong mũi, nhịn , trực tiếp nhét miệng … Bánh bao vỏ mềm mang theo vị ngọt, nhân bánh bao từ xá xíu độ béo , mềm mại đậm đà chịu nổi, ba vị loại kích thích vị giác là tươi, mặn, ngọt thể hiện cùng một loại bánh cho vô cùng kinh hỉ. Vi phó tướng hài lòng, : “Dường như bánh bao còn mềm hơn so với bánh bao bình thường một chút, khi ăn thấy vị cũng tinh tế hơn.”

Tiền phó tướng một ăn xong hai cái bánh bao, còn cảm thấy thỏa mãn mà : “Tiểu cô nương, cho thêm mấy cái nữa!”

Minh Sương chút khó xử, nàng đáp: “Đại nhân, mỗi chỉ hai cái, lát nữa còn dâng lên món ăn khác, chờ một chút ?”

Tiền phó tướng xong thì thất vọng, Vi phó tướng an ủi : “Xuân Nhật Yến vốn là yến tiệc thưởng thức, thể ăn no một món luôn chứ? Ngươi cũng đừng khó tiểu cô nương nhà .”

Minh Sương xong thì cảm kích với Vi phó tướng. Lưu đại nhân ở một bên, ho nhẹ một tiếng, : “Tiền phó tướng…”

Tiền phó tướng ngước mắt lên, Lưu đại nhân đưa cái đĩa bánh bao của đẩy qua, : “Lão phu tuổi, lượng thức ăn cũng hạn, chỉ thể ăn một cái bánh bao xá xíu thôi, nếu ngươi ghét bỏ thì hãy cùng chia một đĩa !”

Sắc mặt Lưu đại nhân thản nhiên, thậm chí dấu vết thiện gì nhưng Tiền phó tướng chút cao hứng, tùy tiện cầm bánh bao đẩy tới mà : “Đa tạ Lưu đại nhân!”

Râu Lưu đại nhân rung rung, dường như một tiếng, Tiền phó tướng ăn đến miệng đầy dầu mỡ, cũng nhếch miệng với Lưu đại nhân. Sự tương tác giữa văn thần võ tướng , Tần Tu Viễn thu hết đáy mắt, trong lòng cũng vài phần vui vẻ. Lưu đại nhân sở dĩ chia một cái bánh bao cho Tiền phó tướng, một mặt là lượng thức ăn thật sự hạn, mặt khác là kế tiếp sẽ một món cháo dâng lên, hơn nữa còn là một món cháo vô cùng đặc biệt. Nếu ăn hai cái bánh bao, thì còn ăn nữa đây?

Hắn âm thầm tính toán, tất nhiên mỗi loại thức ăn hôm nay đều nếm hết mới uổng chuyến !

Lưu đại nhân đang chờ mong, bọn nha quả nhiên phụ kỳ vọng mà dâng cháo lên. Minh Sương cất lời: “Chư vị đại nhân, món kế tiếp trình lên, là cháo trạng nguyên.”

Đại Học Sĩ tò mò : “Cháo trạng nguyên và cháo gì? Cái tên thú vị, nhưng nguồn gốc thế nào?”

Trước đây Đường Nguyễn Nguyễn qua, nhưng Minh Sương chỉ nhớ mấy điều đại khái, nàng đáp: “Nghe đồn, một thư sinh, bởi vì trong nhà nghèo khó nên chỉ thể bán rau kiếm sống, đó ông chủ tiệm cháo thấy đáng thương nên mỗi ngày đều mua rau của , đó còn lấy cháo dồi heo nấu cùng nội tạng của heo nấu lên để chiêu đãi thư sinh , cứ như mới thể ăn no mà dùi mài kinh sử, đó thư sinh may mắn đậu trạng nguyên. Lúc mặc cẩm y hoa phục trở về quê còn cố ý đến cảm tạ chủ tiệm cháo, lúc món cháo tên, còn vì cháo mà đậu khoa cử nên đặt tên món là “Trạng nguyên”, đời nếu phụ mẫu vọng tử thành long*, cũng sẽ nấu trạng nguyên đến cho hài tử ăn, ý là chờ mong hài tử đề danh kim bảng…”

Mọi cũng vô cùng hứng thú, Lý Đại Học Sĩ : “Trạng nguyên cũng lòng báo ân, câu chuyện thật sự thú vị.”

Lý phu nhân thì khẩn trương múc một muỗng, nhẹ nhàng thổi cho bớt nóng, bà còn uống trương phu nhân : “Hôm nay Ngôn phu nhân đến, thật sự là đáng tiếc.”

Lý phu nhân : “Nghe gần đây Ngôn phu nhân nhiễm phong hàn, Chi Tâm cũng một mực ở trong nhà chăm bệnh, cho nên mới thể tới đây, thật là đáng tiếc.”

Nói hai câu, cháo trong muỗng nguội, Lý phu nhân ưu nhã đưa trong miệng… Món cháo trạng nguyên nấu đậm đà vô cùng, màu sắc nâu nhạt, hòa một với thịt lợn và các nguyên liệu khác, ăn cảm thấy thanh thuần mềm mại, mùi thơm lan tỏa khắp nơi, cảm nhận hương gạo ban đầu. Vừa mới ăn xong bánh bao xá xíu, đúng lúc cảm thấy chút khô miệng, một muỗng cháo nóng hổi dường như cho dày thông suốt ít, thoải mái thôi. Lý phu nhân càng phát cảm thấy Ngôn phu nhân thật sự là phúc thưởng thức đồ ngon. Lưu đại nhân ở bàn cách vách, bởi vì tuổi nên ăn uống thanh đạm quanh năm, vốn thích mấy món dễ nhai, đảo đảo nguyên liệu nấu ăn trong bát thì phát hiện còn lòng heo thì vô cùng kinh ngạc, những nội tạng ngày thường ăn, vì bỏ cháo? Hắn nhất thời sinh nghi nhưng dám buột miệng. Vi phó tướng ở một bên do dự của thì : “Lưu đại nhân ăn nội tạng heo ?”

Lưu đại nhân thản nhiên : “Cũng ăn, chỉ là Đế Đô ít ăn loại nguyên liệu nấu ăn .”

Vi phó tướng thật, xử lý nguyên liệu nấu ăn bên Đế Đô, phần lớn là phần ngoài của động vật, ít khi nấu nội tạng. Vi Phó tướng : “ là phong tục ở các vùng khác cũng sẽ khác , nhưng chúng ở Bắc Cương cũng thể ăn tiết canh heo.”

Lưu đại nhân nghi hoặc: “Tiết heo cũng thể ăn ?”

Vi phó tướng đáp: “Không sai, tiết heo thanh lọc bổ phế, bắc cương gió cát cuồn cuộn, dễ ho lao, chúng thường xuyên ăn tiết canh heo, trong cháo trạng nguyên còn thận heo và gan lợn, thể thanh lọc bổ phế, ích khí bổ huyết, Lưu đại nhân thể thử một .”

Lưu đại nhân đáp: “Thì là như .”

Nghe Vi phó tướng giới thiệu, trong lòng cũng yên tâm vài phần, thoáng qua cháo trạng nguyên, còn tượng trưng múc một muỗng, đặt ở bên miệng… Hương cháo thơm nồng cũng theo trong miệng , giống như mưa phùn tiếng động, xâm chiếm khoang miệng, gan heo mềm mại vô cùng, so với thịt lợn bình thường càng thêm vài phần đặc biệt, nhai cũng càng thú vị hơn. Hàng năm tổ chức Xuân Nhật Yến, nếm qua ít mỹ thực, như cháo trạng nguyên là món ăn đơn giản cầu kì nhưng mỹ vị cực điểm ngược hiếm thấy, Lưu đại nhân tinh tế thưởng thức trạng nguyên , bất tri bất giác nửa chén bụng, chỉ cảm thấy trong dày vô cùng ấm áp. Tần Tu Viễn ăn cháo, , mấy món ăn công phu phá vỡ tầng băng mỏng trong lòng , tất cả đang bắt đầu thoải mái chuyện, dần dần tiến cảnh ý vui. Lúc , Tần Trung chính sảnh, lặng lẽ tới bên cạnh Tần Tu Viễn cúi xuống, thấp giọng điều gì đó bên tai tướng quân. Tần Tu Viễn mỉm , : “Không vội, chờ một chút.”

Tần Trung gật đầu, thần sắc bình tĩnh rời . Mắt phượng của Tần Tu Viễn híp , ở trong chính sảnh chuyện phiếm vô cùng huyên náo, bầu khí dần dần tăng cao, mà ở lưng cẩm tú xuân hoa dòng nước ngầm bắt đầu khởi động như thế nào đây?

…..

Rốt cuộc thì Đường Doanh Doanh cũng từ Phi Hiên Các , nàng nắm chặt Hổ Phù trong tay áo, vội vàng về phía cửa lớn. Nàng chút hoảng hốt vì quen đường , mơ hồ lạc hoa viên. Trấn Quốc tướng quân phủ hoa viên rộng lớn, trong đó cây cối san sát, hoa cỏ rậm rạp. Nàng khỏi trợn tròn mắt, trong lúc nhất thời thế nào để ngoài. Đang lúc nàng suy tư thì gần đó truyền đến giọng nữ nhân vang lên…

“Doanh Doanh? Muội đang ở ?” Giọng của Đường Nguyễn Nguyễn vang lên, dường như các nàng đang ở quanh vây. Đường Doanh Doanh kinh hãi, vội vàng xung quanh thì phát hiện trong hoa viên một ngọn núi giả cao chót vót. Núi giả xây dựng vô cùng tỉ mỉ, từ xa thế lớn, gần tinh mỹ, giữa đá chồng chất lên , bên cạnh còn một động tối vô cùng chân thực, một thì dư dả gian ẩn nấp. Đường Doanh Doanh suy nghĩ nghiêng chui , mượn địa thế của núi giả ngăn cản tìm . Đường Nguyễn Nguyễn và Thải Vi tìm đến nơi cũng chút kỳ quái, Thải Vi : “Rõ ràng nô tỳ thấy Nhị tiểu thư, nhưng chớp mắt thấy! Lén lút như , nhất định là chuyện gì !”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-130.html.]

Sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn cũng chút ngưng trọng, nàng luôn cảm thấy chút bất an, liền : “Dù cũng ở gần đó, chúng tìm một bên khác .”

Đường Doanh Doanh trốn trong sơn động cũng thở phào nhẹ nhõm. nàng cảm thấy lưng cái gì đó nên theo bản năng đầu … “A!”

Còn kịp phản ứng thì một lưỡi đao sắc bén đặt cổ!

“Ngươi! A…” Nàng sợ tới mức suýt nữa kêu lên tiếng, nhưng lưng nhanh tay che miệng nàng , chủy thủ áp sát cổ nàng , nam nhân lạnh như băng mà : “Muốn sống thì đừng lên tiếng.”

Đường Doanh Doanh chấn động, trong lòng bối rối thôi, trong đầu nàng cấp tốc tự hỏi, rốt cuộc là ai. Trong núi giả, chỉ thể chứa hai hoặc ba , ánh sáng cũng tối tăm nên chỉ thể thấy dáng vẻ mơ hồ. Nam nhân áp sát nàng lên vách đá, trầm giọng hỏi,”Ngươi là ai?” ”

Đường Doanh Doanh mở mắt ngưng thần , nam nhân mặc y phục của hạ nhân nhưng da dẻ trắng sáng hơn hạ nhân bình thường vài phần, tuổi quá hai mươi, gầy yếu xanh xao, thoạt khuôn mặt tiều tụy. Sau khi quan sát tỉ mỉ, nàng xác định cũng thì cũng dám tùy tiện đáp là ai. Nam nhân đánh giá cách ăn mặc của nàng một chút, cảm thấy nàng chút quen mắt, mặt đột nhiên lộ một tia tà mị: “Ngươi là phu nhân của Tần Tu Viễn ?”

Đường Doanh Doanh giật : Người coi là Đường Nguyễn Nguyễn?

Hiểu nhầm như cũng thể hiểu , nàng và Đường Nguyễn Nguyễn vốn vài phần giống . Nam nhân dường như chút hưng phấn, hỏi một nữa: “Ngươi là Đại tiểu thư Đường gia?”

Đường Doanh Doanh thấy cao hứng như thế cũng cùng Đường Nguyễn Nguyễn quan hệ gì, nàng nghĩ thầm nếu đây là địa bàn phủ Trấn Quốc tướng quân, giả mạo Đường Nguyễn Nguyễn một chút lẽ sẽ dễ dàng thoát hơn. Nàng liền hắng giọng đáp : “Không sai, chính là phu nhân của Trấn Quốc đại tướng quân, nếu ngươi dám đả thương , phu quân sẽ tha cho ngươi!”

Nam nhân sửng sốt, nhạo: “Trấn Quốc đại tướng quân? Sợ là ngay cả Tần Tu Viễn cũng thể tưởng tượng …” Hắn lập tức lộ vẻ mừng như điên: “Phu nhân của rơi tay ! Ha ha ha…”

Nếu ẩn nấp trong núi giả, chỉ sợ sẽ cất tiếng to. Đường Doanh Doanh chút sởn tóc gáy, nàng run rẩy: “Rốt cuộc ngươi là ai? Sao ngươi trốn ở đây? Ngươi, ngươi mau thả !”

Nam nhân đến gần nàng một chút, khinh miệt : “Chỉ vì phu quân của ngươi mà chân dung bổn công tử dán đầy Đế Đô, ngươi hỏi là ai nữa ?”

Đường Doanh Doanh dường như ngây , nàng khiếp đảm đến kịp suy nghĩ. Sắc mặt nam nhân trở nên tàn nhẫn: “Phu quân ngươi hại Tây Bá Hầu phủ thật thảm! Cha dẫn tộc nhân trở về bắc cương, mà liều mạng lưu lạc thiên nhai, như chuột cống qua đường, ai cũng đòi tìm đánh! Các ngươi còn ở đây an tâm thoải mái, mở Xuân Nhật Yến như !” Hắn chán ghét mà , “Ta thể lộ diện ánh sáng mặt trời, cũng vì các ngươi! Thậm chí ngay cả cũng nhớ nổi là ai… Tần Tu Viễn hủy hoại cả đời !”

Đường Doanh Doanh rốt cục cũng là ai!

Một thời gian , trưởng tử của Tây Bá Hầu Là Văn Kiên hãm hại giáo úy, ý định sát hại nhân chứng cùng với chuyện vượt ngục ở Đế Đô ồn ào huyên náo vô cùng, vẫn sa lưới, ngờ ở chỗ Đường Doanh Doanh gặp !

Đường Doanh Doanh nhất thời cảm thấy vô cùng xui xẻo, sợ hành động quá khích gì đó nên vội vàng an ủi: “Ngươi! Ngươi đừng bậy, Đường Nguyễn Nguyễn… Ta là nàng, là Đường Doanh Doanh! Oan đầu nợ chủ, ngươi báo thù thì cứ tìm nàng là !”

lúc tâm tình Văn Kiên chút kích động, căn bản lời của nàng , âm trầm : “Ngươi đừng hòng lừa ! Lúc ngươi tới quân doanh, ở xa xa cũng từng thấy ngươi!”

Lần đó Đường Nguyễn Nguyễn đến quân doanh tặng bánh lòng đỏ trứng muối cho Tần Tu Viễn, Văn Kiên vặn ở gần đó luyện tập, từng liếc mắt nàng một cái, đối với mỹ nhân, từ đến nay luôn thể nào quên. Đường Doanh Doanh giải thích càng thêm khẩn trương: “Ta , Đường Nguyễn Nguyễn! Ngươi như thế nào mới bằng lòng tin tưởng?”

Thừa dịp thất thần suy nghĩ, nàng nhân cơ hội tránh thoát kìm chế của , chạy ngoài. Văn Kiên khí lực quá lớn, thoáng cái kéo nàng trở về, còn tát cho Đường Doanh Doanh một cái tát: “Nữ nhân thối tha ! Dám chạy ! Tin đ.â.m c.h.ế.t ngươi bây giờ luôn ?”

Dứt lời, thoáng cái cắm chủy thủ vách đá bên cạnh bả vai Đường Doanh Doanh, khiến nàng sợ tới mức cả đều run lên!

Đường Doanh Doanh thật sự cực kỳ sợ hãi, nàng run rẩy : “Ngươi… Chính xác thì ngươi gì? Chuyện của ngươi liên quan đến …”

Văn Kiên lạnh một tiếng: “Ta ?” Vẻ mặt tức giận: “Những ngày sống trong cảnh màn trời chiếu đất, dù cũng thể sống nổi nữa, nếu chết, tất nhiên lôi kéo Tần Tu Viễn chôn cùng!”

TBC

Hắn một mực ở Đế Đô trốn Đông trốn Tây, mà phụ cũng đang âm thầm tiếp tế cho , nhưng từ khi phụ dẫn gia quyến cùng dời về phong địa nơi bắc cương, mất liên lạc với bọn họ. Không đến mấy ngày mà tiền tiêu sạch, cũng chỉ thể nhịn lạnh chịu đói, một bên trốn tránh truy binh, cả ngày lo lắng đề phòng giống như chim sợ cành cong. Nghe phủ Trấn Quốc tướng quân mở tiệc xuân, liền tìm cách thế một hạ nhân trộn , ý đồ ám sát Tần Tu Viễn. Giọng đường Doanh Doanh kèm theo nức nở, nàng liên tục cầu xin tha thứ: “Ngươi thù gì thì hãy tìm Tần Tu Viễn với Đường Nguyễn Nguyễn là , là một cô nương yếu đuối, ngươi thả …”

Văn Kiên một tiếng, Đường Doanh Doanh càng sợ hãi, lấn lên , nhẹ giọng : “Ta mới , ông trời đối xử với cũng tệ…” Hắn giơ tay lên, nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt xinh của Đường Doanh Doanh khiến nàng run rẩy một trận, tiếp tục : “Trước khi chết, ông trời còn đưa một mỹ nhân đến tay … Làm thể cô phụ ý của lão thiên gia đây?”

Trong lòng Đường Doanh Doanh đột nhiên căng thẳng, nàng giơ tay lên bảo vệ ngực: “Ngươi đừng bậy! Ta cho ngươi , cha là Các Lão đương triều, , tỷ phu của là Trấn Quốc đại tướng quân! Tương lai Tả tướng công tử còn là phu quân của … Ôi, ôi!”

Văn Kiên căn bản để ý tới những gì nàng đang , một tay kéo áo xuân của nàng , vốn tính toán, liều mạng cá c.h.ế.t lưới rách cho nên tất nhiên cũng còn e ngại sẽ đắc tội với ai nữa. Đường Doanh Doanh sợ hãi thôi, nàng lóc : “Cầu xin ngươi, ngươi mau thả ! Thả …”

Nước mắt của nàng tràn , nhưng như càng khơi dậy niềm hứng khởi trong lòng Văn Kiên, khuôn mặt vặn vẹo, tiếp tục lột bỏ nửa áo ngoài của nàng , da thịt trơn bóng như ngọc, trong hang động u ám bức bách cảm giác quyến rũ hợp cảnh. Vẻ mặt điên cuồng, lẩm bẩm : “Ta chẳng những g.i.ế.c Tần Tu Viễn mà còn đoạt nữ nhân của , để danh dự của trôi sạch!”

Hắn dùng một tay ấn Đường Doanh Doanh lên vách đá, nàng rơi nước mắt bất lực, rốt cục nhịn cất tiếng : “Cứu mạng! Cứu mạng!”

Hắn tát một cái, cú tát mạnh khiến khóe miệng Đường Doanh Doanh đỏ lên, : “Ngươi đúng là gì, sẽ khiến ngươi sống bằng chết!”

Dứt lời, dấn lên, còn đặt chủy thủ lên mặt nàng , lưỡi d.a.o sắc bén lạnh như băng dán sát gương mặt trắng nõn của Đường Doanh Doanh, khẽ động tay một cái cũng thể hủy dung nhan xinh . Đường Doanh Doanh , là kẻ , vì thế cắn chặt môi, nước mắt tuôn rơi. Văn Kiên thấy nàng đánh sợ nên cũng chút đắc ý, âm dương quái khí mà : “Ta còn tưởng rằng phu nhân Trấn Quốc đại tướng quân sẽ là liệt nữ trinh khiết gì đó nhưng nghĩ tới ngươi dễ dàng khuất phục như .”

Đường Doanh Doanh đè ép mặt đá lạnh, sắp thở nổi, ngón tay mảnh khảnh của nàng hung hăng hướng xuống mặt đất, đầu ngón tay vốn thuần khiết tỳ vết bùn đất thấm nhuộm, bẩn thành màu đen. Nàng dường như rơi vực sâu vô tận, kiếp đối diện chính là bóng tối vô biên, ngay tại lúc nàng tuyệt vọng thì giọng nữ nhân thanh khiết vang lên, như băng đột nhiên lướt qua bầu trời đêm đen, mang đến ánh sáng trong chớp mắt…

“Doanh Doanh, là ở trong đó ?”

*Trịnh trọng và nghiêm túc.

*Món theo chuyện kể: “Ngày xưa có một người học trò lên trường thi, lúc về nhà đói bụng nhưng bếp thấy còn gì để ăn, chỉ còn tí cháo trắng và một ít đồ ăn thừa, kể cả vài hạt động phộng rang. Thế là bèn trút hết mọi thứ vào trong bát cháo để ăn cho đỡ đói. Đến ngày có kết quả thi, đỗ Trạng nguyên, dân chúng đồn với rằng nhờ ăn loại cháo hỗ lốn đó mà thi đỗ cao cho nên kể từ đó họ gọi đó là cháo Trạng nguyên, một món điểm tâm rất phổ thông còn tồn ̣i cho đến ngày nay”.

* “Vọng tử thành long” “Bao giờ cá chép hóa rồng/ Đền ơn cha ẵm bồng ngày xưa” là ước vọng của các đấng sinh thành về ngày con cái vinh hiển. Người sức khỏe như rồng, như hổ gọi “Sinh long hoạt hổ”. Người tiếng hùng tráng, vang vọng là “Long ngâm hổ tiêu”.

Loading...