Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 132
Cập nhật lúc: 2025-04-26 00:41:50
Lượt xem: 78
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ánh mắt Văn Kiên híp , chờ đợi hành động kế tiếp của nàng. Đường Nguyễn Nguyễn ý mà : “Ta tự tay hủy hoại mặt nàng, như mới thể giải hận thù trong lòng!”
Trong lòng Đường Doanh Doanh vô cùng căng thẳng: “Ngươi cái gì? Tiện nữ độc ác!”
Văn Kiên nhạo một tiếng: “Quả thật, độc nhất là lòng nữ nhân.”
Đường Doanh Doanh tuyệt vọng thành tiếng, nàng Đường Nguyễn Nguyễn dùng một tay rút trâm cài tóc của , trâm cài vô cùng bén nhọn, ánh mặt trời lộ ánh vàng rực rỡ, Đường Nguyễn Nguyễn cũng thèm Văn Kiên mà với Đường Doanh Doanh: “Ngươi nhớ cây trâm ?”
Cả Đường Doanh doanh run rẩy, Đường Nguyễn Nguyễn tiếp tục : “Lần suýt nữa ngươi dùng trâm để lấy tính mạng của ! Hôm nay, rốt cục ngươi cũng rơi trong tay , rạch nát mặt ngươi, để khi ngươi xuống cửu tuyền cũng thể gặp mặt khác!”
Văn Kiên bên cạnh Đường Doanh Doanh, hứng thú xem kịch. Hắn trơ mắt Đường Nguyễn Nguyễn giơ tay lên, đó hướng về phía vị trí mặt Đường Doanh Doanh, hung hăng đ.â.m xuống!
“A!”
Một tiếng kêu thảm thiết cho con chim trong vườn sợ hãi bay thật xa!
Thế nhưng tiếng kêu cũng do Đường Doanh Doanh phát , nàng sợ tới mức nhắm chặt mắt , dám cây trâm , kết quả một bàn tay dịu dàng kéo khỏi vòng tay ác ma. Đường Doanh Doanh kinh hồn kịp mở mắt thì đập mắt là gương mặt khẩn trương kiên định của Đường Nguyễn Nguyễn, nàng theo bản năng đầu thì thấy bàn tay của Văn Kiên còn nắm lấy tay nàng thì bây giờ trâm vàng bén nhọn đ.â.m trúng, Đường Nguyễn Nguyễn dùng tất cả khí lực, trâm vàng từ mu bàn tay còn xuyên qua bàn tay. Con d.a.o găm trong tay rơi xuống đất, đau đớn cầm tay thương, gào thét: “Đường Nguyễn Nguyễn! Ta sẽ g.i.ế.c ngươi!”
Gương mặt của vặn vẹo, ánh mắt đỏ đến nhỏ máu, nhặt chủy thủ mặt đất lên nhanh chân xông tới, cùng các nàng đồng quy vu tận*!
Đường Nguyễn Nguyễn và Đường Doanh Doanh né tránh kịp, hai sợ tới mức ôm lấy … Lúc , dường như thứ gì lướt qua, đó một tiếng trầm đục!
Nam nhân ngoan độc mãnh liệt đột nhiên an tĩnh . Đường Nguyễn Nguyễn mở to mắt, thấy n.g.ự.c Văn Kiên trúng một mũi tên!
Máu tươi theo miệng vết thương chảy , đó hai chân vô lực quỳ xuống, c.h.ế.t chớp mắt, cả cũng suy sụp ngã xuống đất. Đường Nguyễn Nguyễn về phía mũi tên b.ắ.n . Tần Tu Viễn ở tường cao bên ngoài hoa viên, y bào tung bay, sắc mặt ngưng trọng, sát ý hiện lẫm liệt. Vừa , chính là một mũi tên quả quyết chuẩn xác của chấm dứt tất cả ác mộng của nàng. Ánh mắt chuyển hướng về phía Đường Nguyễn Nguyễn, trong đó vài phần lo lắng, Đường Nguyễn Nguyễn cũng kinh ngạc , giữa hai loại tình cảm lời. Đường Doanh Doanh dựa Đường Nguyễn Nguyễn, lúc cũng lấy hết dũng khí về phía Văn Kiên, trợn tròn mắt đang ngã mặt đất, dường như c.h.ế.t nhắm mắt. Liếc mắt một cái như cũng khiến nàng kinh hồn bạt vía.
Đường Doanh Doanh mới mười bảy tuổi, nàng thấy chết, cảm xúc ẩn nhẫn hồi lâu rốt cục cũng bộc phát nên lúc bắt đầu cất tiếng lớn. Đường Nguyễn Nguyễn vội vàng cởi áo ngoài , khoác cho nàng , đó : “Ngươi chứ?”
Giờ phút Đường Doanh Doanh mới hiểu , vì cứu nên Đường Nguyễn Nguyễn mới những lời , trong thời gian ngắn, cũng cảm thấy trăm loại cảm xúc đan xen. Nàng gì, chỉ lặng lẽ lắc đầu.
“Nàng thương ?” Tần Tu Viễn chạy tới mặt Đường Nguyễn Nguyễn, Thải Vi đỡ Lấy Đường Doanh Doanh lên. Tần Tu Viễn tỉ mỉ quan sát Đường Nguyễn Nguyễn từ xuống , vội vàng : “Vừa lúc bắt cóc nàng, hai cách quá gần, sợ ngộ thương nàng nên dám b.ắ.n cung. Ai ngờ nàng lớn mật như ! Kẻ liều mạng như mà nàng cũng dám qua mặt ? Nếu nàng thật sự xảy chuyện, …”
Đường Nguyễn Nguyễn vốn còn chút sợ hãi nhưng lúc thể thấy bộ dạng quan tâm của thì khỏi thả lỏng vài phần, khóe miệng nàng nhếch lên: “Chàng ? Nói .”
Tần Tu Viễn ho nhẹ một tiếng, : “Không gì hết… Dù , nàng thể mạo hiểm như !”
Đường Nguyễn Nguyễn ngoan ngoãn gật đáp : “Được, .”
Trong lúc hai chuyện, Tần Trung dẫn theo vài kéo t.h.i t.h.ể Văn Kiên , đó trong sơn động điều tra một phen.
“Tướng quân!” Sắc mặt Tần Trung nghiêm nghị, hai tay dâng lên : “Tìm cái trong sơn động!”
Mọi kỹ, là Hổ Phù!
Đường Doanh Doanh liếc mắt một cái, đột nhiên cảm thấy lưng chút lạnh lẽo, Văn Kiên dọa sợ nên quên hết chuyện !
Đường Nguyễn Nguyễn nhíu mày: “Hổ Phù… Sao ở đây?” Nàng về phía Đường Doanh Doanh.
Đường Doanh Doanh chút chột , mặt vẻ trấn định, : “Sao ?” Dừng một chút, nàng : “ , nhất định là Văn Kiên trộm ! Tỷ phu, cùng cừu oán, Hổ Phù nhất định là trộm!”
Sắc mặt nàng ửng đỏ, Tần Tu Viễn mặt nàng , mặt lạnh như hầm băng: “Ngươi xác định như ?”
Đường Doanh Doanh thấp giọng: “Ta… Ta , cũng đoán thôi.”
Tim nàng đập thình thịch.
Nàng từng thấy qua sức uy h.i.ế.p của Tần Tu Viễn, mỗi thấy đều vô cùng khiếp đảm. Tần Tu Viễn nàng một lát mới : “Tần Trung.”
Tần Trung chắp tay: “Xin tướng quân phân phó.”
Tần Tu Viễn : “Hổ Phù … Ném .”
Tần Trung sửng sốt, Đường Doanh Doanh cũng cả kinh, nàng há miệng, nên cái gì. Thấy vẻ mặt bọn họ kinh ngạc, Tần Tu Viễn khẽ một tiếng: “Hổ Phù là giả, cũng chỉ là mồi nhử mà thôi.”
Hắn bình tĩnh Đường Doanh Doanh, ánh mắt lạnh lùng như mũi tên, giống như đóng đinh nàng tại chỗ, : “Không nghĩ tới cá mắc câu, nhiều như .”
Đường Doanh Doanh cảm thấy chút thở nổi, nàng khỏi lui về phía một bước, mím môi , trong lòng đang thấp thỏm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-132.html.]
Nhìn chằm chằm trong chốc lát, Tần Tu Viễn dường như buông tha Đường Doanh Doanh nhưng với Đường Nguyễn Nguyễn: “Chính sảnh còn khách rời khỏi tiệc, chào hỏi một chút, hai nghỉ ngơi ở hậu viện .”
Đường Nguyễn Nguyễn chút lo lắng: “Chỗ phụ …”
Tần Tu Viễn vươn tay, nhẹ nhàng chạm lên bả vai nàng : “Ta sẽ với nhạc phụ đại nhân, lát nữa để đến đón Doanh Doanh.”
Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu, trải qua một như nàng cũng chút mệt mỏi, còn tâm tư đến tiền sảnh xem náo nhiệt….
…..
Đường Nguyễn Nguyễn đưa Đường Doanh Doanh đến phòng khách đó bảo Thải Vi chuẩn nước tắm cho nàng . Đường Doanh Doanh lo lắng ở trong phòng, còn khoác áo ngoài mà Đường Nguyễn Nguyễn tạm thời đưa cho nàng . Nàng vội vàng tìm gương đồng, khi thấy mặt vết thương thì khỏi hít một lạnh. Nàng ngã ghế bàn trang điểm, hô hấp dần dần dồn dập, co rút mà lớn… Cô nương trong gương đồng , gương mặt trắng nõn d.a.o găm rạch vết thương sâu đến một tấc, rõ ràng gò má hồng phấn. Đường Nguyễn Nguyễn bưng dụng cụ sơ cứu đến cạnh bàn, thấy tình trạng của nàng như thì : “Nếu ngươi còn nữa, vết thương dính nước, nhất định sẽ viêm mà để sẹo.”
Đường Doanh Doanh thấy lời thì giơ tay lau mắt: “Để sẹo cũng là chuyện của …”
Đường Nguyễn Nguyễn để ý tới nàng nữa mà tự lấy thuốc, chấm lên tăm bông : “Ngươi đây.”
Đường Doanh Doanh liếc nàng một cái, rõ còn cố hỏi: “Ngươi, ngươi định gì?”
Đường Nguyễn Nguyễn chút buồn : “Ta định hạ độc ngươi, để vết thương của ngươi mưng mủ mà chết.”
Đường Doanh Doanh xong cũng chút hậm hực, nhớ tới nàng còn cứu … Cho nên cũng tiện lạnh lùng đối đãi với khác. Nàng lặng lẽ đối diện Đường Nguyễn Nguyễn. Đường Nguyễn Nguyễn chọn một ít thuốc nhẹ nhàng đắp lên mặt Đường Doanh Doanh, nàng : “Thuốc bôi mặt thể đau, nhưng hiệu quả , lúc tướng quân ở chiến trường đao đ.â.m trọng thương còn dùng cái chữa khỏi, nhưng cũng để sẹo , nhất ngươi nên trở về tìm đại phu xem một chút.”
Hai cách gần, Đường Doanh Doanh dám thẳng mắt nàng, nàng rũ mắt : “Ngươi… Sao ngươi cứu ?”
Đường Nguyễn Nguyễn sững sờ, : “Như ngươi , bởi vì ngươi là .”
Đường Doanh Doanh thấp giọng: “Không là ngươi chán ghét ? Lần … Ta suýt nữa tổn thương đến ngươi.”
Đường Nguyễn Nguyễn mỉm , : “Ta chỉ là thích ngươi.” Trên tay nàng vẫn đang nhẹ nhàng bôi thuốc cho Đường Doanh Doanh, nàng : “ cũng thể ngươi chỗ chết.”
Đường Doanh Doanh mím môi, gì nữa. Đường Nguyễn Nguyễn nàng một cái, : “Có một chuyện, từ lâu hỏi ngươi.”
Đường Doanh Doanh ngước mắt lên: “Chuyện gì ?”
Đường Nguyễn Nguyễn : “Rốt cuộc tại ngươi luôn khi dễ ? Hình như ngươi thích khi dễ khác lắm, nhưng nhất định đối nghịch với , nguyên nhân là gì?”
Đường Doanh Doanh ngẩn , đúng , nguyên nhân là gì?
TBC
Đường Nguyễn Nguyễn là đích xuất, mà bản nàng là thứ xuất, nhưng ở nhà vẫn là nàng khi dễ tỷ tỷ. Nàng mím môi , dường như cố ý lảng tránh đề tài . Đường Nguyễn Nguyễn thấy nàng lời nào thì lên tiếng: “Để đoán xem…” Nàng tiếp tục : “Ngươi thật sự ghét , lẽ là ngươi ghen tị với .”
Thần sắc của Đường Nguyễn Nguyễn thản nhiên, ý tứ khiêu khích, nàng vô cùng bình tĩnh. Còn sắc mặt Đường Doanh Doanh thì cứng đờ, nàng ngửa đầu tránh thuốc của nàng : “Ai ghen tị với ngươi?”
Đường Nguyễn Nguyễn : “Chính là ngươi ghen tị, nếu ngươi ghen tị với thì vì cái gì cũng tranh giành với ?”
Đường Doanh Doanh sửng sốt. Lời , nếu là bình thường thì hai nhất định sẽ tranh chấp. hai bọn họ mới cùng tránh thoát khỏi cửa chết, hiện tại cạnh bôi thuốc chữa thương, hai vốn đối chọi gay gắt nhưng giờ phút chút mật kỳ quái. Đường Doanh Doanh phá lệ một câu: “Còn bởi vì, đồ của ngươi ?”
Từ nhỏ đến lớn, Đường Nguyễn Nguyễn vô cùng ôn nhu, Đường Doanh Doanh tính tình sống động hoạt bát, trong nhà thứ gì , Đường Nguyễn Nguyễn lên tiếng thì cũng sẽ đưa đến mặt nàng, mà Đường Doanh Doanh nhất định dùng lực thì mới thể đạt . Vả mấy năm Như phu nhân còn sủng ái cho nên thường xuyên cảnh cáo Đường Doanh Doanh thể đắc tội tỷ tỷ đích xuất, vì thế nàng liền cảm thấy thấp hơn Đường Nguyễn Nguyễn một bậc. Về hai lớn lên một chút, quen hai vị công tử của Tả tướng gia thì Lưu Thư Mặc cũng chỉ thích Đường Nguyễn Nguyễn, mà Đường Doanh Doanh cảm thấy giống như một gánh nặng, khác thích. Mãi cho đến khi Đường phu nhân dần dần thất sủng, hậu viện do Như phu nhân nắm giữ thì Đường Doanh Doanh mới cảm thấy cơ hội xoay , rốt cục cũng đạt cảm giác ưu việt mà nàng chờ đợi từ lâu, lúc đó mới bắt đầu diễu võ dương oai. bao lâu , danh hiệu nhất mỹ nhân Đế Đô rơi Đường Nguyễn Nguyễn thì trong lòng Đường Doanh Doanh càng thêm bất bình. Dần dà, hiềm khích ngày càng lớn lên, cho đến ở phủ Học sĩ, hai trực tiếp bùng nổ xung đột…
Đường Doanh Doanh đột nhiên : “Bệnh của mẫu ngươi, liên quan gì đến .”
Nàng tại nàng giải thích điều . Đường Nguyễn Nguyễn im lặng gật đầu, lập tức khẽ trách mắng: “Lại đây một chút.”
Đường Doanh Doanh nàng đến sửng sốt, lập tức ngoan ngoãn dựa gần hơn, tiếp tục bôi thuốc. Đường Nguyễn Nguyễn : “Đồ của , dễ như thì ?” Nàng lạnh nhạt : “Từ nhỏ, mặc dù là nữ nhi đích xuất nhưng phụ bao giờ để ý đến , còn yêu thương ngươi nhiều hơn.”
Đường Doanh Doanh yên lặng lắng . Đường Nguyễn Nguyễn tiếp tục : “Từ nhỏ cùng Thư Mặc ca ca vô tư như , nhưng cuối cùng, là chia tay ? Cho dù là tình là tình yêu thì mỗi đều duyên của đó, gì để so sánh hết. Ngươi luôn nhắm , như thì bản ngươi hơn ?”
Đồng tử Đường Doanh Doanh co rút, nàng : “Bản ?”
Đường Nguyễn Nguyễn ngưng thần mà : “Không sai, rốt cuộc ngươi thích cái gì? Ngươi gì?”
Câu hỏi tất nhiên câu trả lời. Đường Nguyễn Nguyễn thu tăm bông: “Thuốc , đợi lát nữa ăn chút gì đó hãy tắm rửa, cẩn thận dính nước.”
Đường Doanh Doanh gương, vết thương của dán một lớp thuốc mỡ mỏng, trải qua cảm giác đau đớn thì chút sảng khoái mát lạnh. Lúc , Thải Vi bưng một mâm thức ăn , nàng với Đường Nguyễn Nguyễn: “Tiểu thư, nô tỳ từ bên phòng bếp lấy chút thức ăn đến, lót bụng .”
Đường Nguyễn Nguyễn : “Được, ngươi đặt xuống đây.”
Thải Vi thấy Đường Doanh Doanh chật vật như thì nhớ tới bình thường nàng khi dễ tiểu thư cũng như thế, liền cảm thấy chút hả giận, nhưng nghĩ đến suýt nữa nàng mất mạng thì cảm thấy chút đáng thương, nhất thời tâm tình phức tạp. Đường Doanh Doanh cảm nhận ánh mắt của nàng nhưng cũng ngang ngược răn dạy như thường lệ mà liếc mắt mấy món ăn … Bên trong đĩa hai miếng bọc trong lá sen, cũng là món gì. Nàng nhíu nhíu mày, hỏi: “Đây là cái gì? Tại bọc trong lá?”