Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 133

Cập nhật lúc: 2025-04-26 00:42:05
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thải Vi đáp: “Đây là xôi gà lá sen.” Dừng một chút, nàng nói: “Ta nhớ Nhị tiểu thư thích ăn điểm tâm ngọt, mà xôi gà lá sen này là vị mặn, nghĩ đến Nhị tiểu thư cũng không thích ăn, nếu không ta lại đi lấy mấy món ngọt?”

Mặc dù Thải Vi không thích Đường Doanh Doanh nhưng lại là một nha đầu an phận thủ thường. Nhưng nàng nói không sai, Đường Doanh Doanh thích ăn đồ ngọt, khi còn nhỏ ở phủ Học sĩ, mỗi lần dâng món tráng miệng gì đó, Đường Nguyễn Nguyễn vừa muốn động thủ thì Đường Doanh Doanh lại muốn một mình ôm đi, hết lần này tới lần khác không lưu lại chút nào. Dần dà, mọi người đều nghĩ vì Đường Doanh Doanh thích ăn điểm tâm ngọt, hơn nữa bá đạo không cho phép chia sẻ với ai. Khóe miệng Đường Doanh Doanh khẽ giật giật, nàng ta không nói gì. Từ sáng sớm nàng ta ra khỏi cửa, lăn qua lăn lại đến giữa trưa mà chưa có hạt cơm nào vào bụng, hiện giờ rốt cục cũng được thả lỏng, lúc này mới cảm thấy trong bụng trống rỗng. Đường Nguyễn Nguyễn cười cười, nàng nói: “Món này mặn mà đậm đà, ngươi có ăn hay không?”

Đường Doanh Doanh sửng sốt, thấp giọng đáp: “Ta… Ta thực sự là thích ăn món mặn hơn.”

Đường Nguyễn Nguyễn lạnh nhạt cười cười, đưa tay cởi bỏ sợi dây của xôi gà lá sen, sau đó xoay nó lại, tháo lá sen đã hấp mềm xuống. Mùi lá sen thơm ngát phả vào mặt khiến cổ họng Đường Doanh Doanh nuốt một hồi. Đường Nguyễn Nguyễn lại lau tay rồi mới lột một lớp lá sen còn lại, nàng cẩn thận bóc ra, giống như cánh hoa trải ra trên đĩa, xôi gà bó lá sen đã hiện ra trước mắt. Nhìn qua đầy dầu mỡ nhưng ngửi ngửi lại thấy mùi hương thơm ngát, Đường Nguyễn Nguyễn chậm rãi cầm đũa lên, đưa tới trước mặt Đường Doanh Doanh rồi nói: “Cho ngươi.”

Sắc mặt Đường Doanh Doanh có chút mất tự nhiên, nàng ta hạ ý thức muốn từ chối nhưng lại sợ Đường Nguyễn Nguyễn cảm thấy mình làm bộ, vì thế nàng cũng cố gắng kiên trì nhận lấy đũa, dùng thanh âm không thể nghe thấy mà nói một câu: “Đa tạ.”

Sau đó, nàng ta nhẹ nhàng gắp một miếng xôi gà lá sen lên, nhìn chằm chằm vào một lúc lâu, và sau đó mới từ từ đưa vào miệng. Thói quen ăn cơm của nàng là nhai kỹ nuốt chậm, đây là một miếng rất nhỏ, nhưng đầu lưỡi vừa mới nếm đến vị mặn mà tươi tắn này đã có cảm giác khẩn trương muốn nhai luôn, gạo nếp mềm còn có chút dính răng, trong miệng có thể nếm ra sơn hào tươi ngon đậm đà, cùng với lá sen thanh mát tự nhiên, dư vị kéo dài. Nàng tựa hồ mở ra thế giới mới nhưng lại khơi dậy hương thơm của miếng thịt gà, vội vàng nhét vào trong miệng, thậm chí còn xem nhẹ lễ cả nghi dùng bữa. Thịt gà mang theo hương thơm độc đáo của gạo nếp, hai loại nguyên liệu nấu ăn thông qua quá trình hầm lâu, ở bên nhau nên đã biến thành người một nhà, hương vị đã sớm không thể phân biệt được. Miếng gà này non mềm không tốn sức nhai nhưng lại ẩn chứa hương thơm thuần hậu, sau khi ăn xong có cảm giác vô cùng phong phú!

Đường Doanh Doanh không hay không biết mà đã ăn hết nửa miếng. Nàng ta không thể không tán thưởng: “Đây là… Ngươi nấu sao?”

Đường Nguyễn Nguyễn lắc đầu, nói: “Đây là những món ta đã dạy họ.”

Đường Doanh Doanh nói: “Trước kia sao ta lại không biết ngươi còn có bản lĩnh này?”

Đường Nguyễn Nguyễn cười cười: “Bây giờ thì ngươi biết cũng không muộn. Ăn được không?”

Đường Doanh Doanh lau miệng, nói: “Ngon lắm.”

Thanh âm này tựa như hàm chứa một tia áy náy. Đường Nguyễn Nguyễn nói đúng, nàng ta quả thật thích ăn điểm tâm mặn, nhưng lại luôn thích cướp của tỷ tỷ, giả vờ lâu nên cũng quên mất khẩu vị trước kia của mình. Trong lòng Đường Doanh Doanh cảm thấy ngũ vị tạp trần*, hiện tại y phục của nàng ta đã bị xé rách, cả người bẩn thỉu. Mà mặt còn được Đường Nguyễn Nguyễn bôi thuốc, miệng ăn đầy thức ăn nàng cho, trên người còn khoác y phục của nàng… Hôm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nàng ta không thể hận Đường Nguyễn Nguyễn nổi. Tuy rằng trong lòng nàng ta bắt đầu rung động nhưng vẫn vùi đầu ăn như trước, không nói một lời. Đường Nguyễn Nguyễn đột nhiên lên tiếng: “Ta có một điều muốn hỏi ngươi, hy vọng ngươi trả lời trung thực.”

Đường Doanh Doanh ngước mắt lên, nói: “Chuyện gì vậy?”

Đường Nguyễn Nguyễn trầm giọng nói: “Hổ Phù kia, là như thế nào?”

Sắc mặt Đường Doanh Doanh cứng đờ, vừa rồi trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp lại bị đè xuống, nàng ta tránh ánh mắt rồi nói: “Ta đã nói rồi, ta không biết.”

Đường Nguyễn Nguyễn thở dài: “Ngươi không cần lừa gạt ta, ta đã hỏi qua Tần Trung, Hổ Phù kia là tìm được trong ống tay áo ngươi bị xé rách, tất nhiên là ngươi lấy nó ra.”

Trong lòng Đường Doanh Doanh đột nhiên khẩn trương lên, nếu Đường Nguyễn Nguyễn biết, vậy Tần Tu Viễn cũng sẽ biết sao? Hắn sẽ để hắn yên cho mình chứ?

Đường Nguyễn Nguyễn nhìn nàng mà nói: “Chuyện cho tới bây giờ, ngươi còn không nói thật sao? Ta không tin là ngươi tự mình đến trộm Hổ Phù, rốt cuộc là ai bảo ngươi làm như vậy?”

Đường Doanh Doanh không nói lời nào. Nàng ta không thừa nhận nhưng cũng không phủ nhận.

Đường Nguyễn Nguyễn nhẫn nại, thăm dò: “Chẳng lẽ, là phụ thân?”

Nhưng bây giờ quan hệ giữa cha và Tần Tu Viễn vẫn còn tốt, hẳn là không có lý do gì để làm chuyện này. Tuy Đường Doanh Doanh một lòng muốn gả vào phủ Tể tướng nhưng cũng không muốn liên lụy đến phụ thân, nàng ta liền nói: “Không phải phụ thân, người không biết chuyện này.”

Đường Nguyễn Nguyễn truy hỏi: “Vậy thì là ai?”

Đường Doanh Doanh buông đũa xuống, nàng ta nói: “Ta không thể nói ra.”

Đường Nguyễn Nguyễn có chút tức giận: “Vì sao đến bây giờ ngươi còn không nói thật? Ngươi biết không, hôm nay ngươi đã suýt chết!”

Đường Doanh Doanh thấy thần sắc nàng trở nên lạnh lẽo thì không khỏi có chút tức giận: “Không sai, Hổ Phù kia là ta trộm, nếu không phải Văn Kiên đi ra cản đường thì ta đã sớm đắc thủ rồi!”

Đường Nguyễn Nguyễn cười khẽ: “Ngươi có thể tự mình thực hiện được sao? Chưa kể Hổ Phù kia là giả, cho dù là thật, hay là không gặp được Văn Kiên thì ngươi cũng không có khả năng lấy nó ra ngoài!”

Đường Doanh Doanh hồ nghi hỏi: “Ngươi nói như vậy là có ý gì?”

Đường Nguyễn Nguyễn trầm giọng nói: “Ngươi nghĩ phủ Trấn Quốc tướng quân này là phố phường đường lớn, muốn vào là có thể vào sao?” Nàng cân nhắc nói: “Ngươi nghĩ bản thân có thể không gặp trở ngại tiến vào Phi Hiên Các là bởi vì vận khí tốt? Hay là bởi vì ngươi thông minh hơn người? Những thứ này đều là tướng quân cố ý bày ra, chẳng qua đây chỉ là bố cục đã được thiết kế sẵn.”

Nàng không nói ra chuyện hôm nay Xuân Nhật Yến có hơn mười vị quan viên tới, có văn thần cũng có võ tướng. Tần Tu Viễn cố ý rút người trong nội viện đi chính là vì thăm dò trong này có người muốn thừa cơ mà vào hay không. Lại không nghĩ tới, Văn Kiên và Đường Doanh Doanh tự mình sa vào lưới. Sắc mặt Đường Doanh Doanh trắng bệch, nếu hôm nay không gặp được Văn Kiên thì chỉ sợ mình đã mang Hổ Phù đến cửa phủ Trấn Quốc tướng quân, nếu thật sự bị bắt tại chỗ, chẳng những danh dự của mình bị hủy hết, còn có thể liên lụy đến danh quan của phụ thân, thậm chí cả phủ Học sĩ!

Nàng ta nhớ tới điều này thì sau lưng cảm giác lạnh lẽo. Đường Nguyễn Nguyễn trầm giọng nói: “Người đó coi ngươi là tấm chăn mà ngươi vẫn bảo vệ hắn? Ngươi là một tiểu cô nương, an phận ở trong nhà không tốt sao? Vì sao phải dấn thân vào tranh chấp triều đình?”

Đường Doanh Doanh bị nàng nói như vậy thì cũng tự kiểm điểm một phen, nhưng vẫn không chịu tiết lộ tên người nọ, nàng ta chỉ nói: “Sau này ta sẽ không làm như vậy.”

Sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn ngưng trọng: “Doanh Doanh, ngươi nghe ta khuyên một câu, chớ bị người khác lợi dụng nữa.”

Đường Doanh Doanh cúi đầu không nói, tâm tình nàng ta cũng vô cùng phức tạp, lúc này đã không nghe được gì nữa. Hai người đang giằng co một hồi, Thải Vi đột nhiên nói: “Đường Các Lão tới.”

Đường Doanh Doanh đứng lên: “Ta về phủ Học sĩ trước.”

Nàng ta đột nhiên không dám ở bên Đường Nguyễn Nguyễn, dường như nếu nàng ta ở lâu thì không biết bản thân có bị đóng băng hay không. Đường Nguyễn Nguyễn thì thầm: “Ngươi thay y phục rồi hãy đi, đừng để cha nhìn thấy sinh lo lắng.”

Đường Doanh Doanh yên lặng gật đầu….

…..

Rốt cục thì Xuân Nhật Yến cũng gần kết thúc, Tiền phó tướng cùng Vi phó tướng là người cuối cùng rời đi. Tiền phó tướng uống hơi nhiều nên Vi phó tướng phải đỡ hắn, có chút ghét bỏ mà nói: “Vì sao ngươi ăn nhiều món  như vậy mà còn có thể uống đến hôn mê như thế? Tửu lượng này cũng quá kém!”

Hắn không biết những gì đã xảy ra ở hậu viện cho nên tâm trạng của hắn lúc này rất tốt. Tiền phó tướng có chút say say, hắn nói: “Tướng quân! Xuân Nhật Yến hôm nay, thực sự là quá tốt! Ta thấy, ta thấy Lưu đại nhân còn cười đến không khép miệng lại được!”

Tần Tu Viễn cười nhạt một tiếng rồi nói: “Đưa lão Tiền về nghỉ ngơi đi.”

Vi phó tướng lên tiếng đáp lại rồi dẫn Tiền phó tướng rời đi. Tần Trung lại đây nói với Tần Tu Viễn: “Tướng quân, Đường Các Lão vừa mới đi đón Nhị tiểu thư, lúc này đoán chừng đã đến cửa lớn, người có muốn đi tiễn một đoạn hay không?”

Tần Tu Viễn lắc đầu, nói: “Không đi, lúc này chỉ sợ nhạc phụ đại nhân không muốn gặp ta.”

…..

Giờ phút này Đường Các Lão tức giận đùng đùng dẫn Đường Doanh Doanh đi tới cửa chính của phủ Trấn Quốc tướng quân. Mới vừa rồi, hắn nghe nói mặt Đường Doanh Doanh bị thương nên lo lắng chạy tới, kết quả lại nghe nói chuyện Đường Doanh Doanh một mình tiến vào Phi Hiên Các, trộm Hổ Phù!

Trong lúc nhất thời, hắn tức giận đến thiếu chút nữa ngất đi. Hắn bước đi thật nhanh, không có mặt mũi ở lại thêm một khắc nữa. Đi tới trước xe ngựa, Đường Các Lão thúc giục nói: “Mau lên xe!”

Đường Doanh Doanh tự biết bản thân mình đuối lý nên cũng ngoan ngoãn trèo lên xe ngựa. Đường Các Lão không đợi người đến đưa tiễn đã sai người lập tức đánh xe trở về phủ Học sĩ. Dọc theo đường đi, hai cha con ngồi trong không gian chật hẹp, bầu không khí vô cùng nặng nề. Sắc mặt Đường Các Lão xanh mét, dường như ông ta đang cực lực nhẫn nại. Đường Doanh Doanh thấp thỏm không thôi lui vào một góc xe, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Hai người một đường không có lời nào. Không bao lâu sau, xe ngựa đã chậm rãi dừng lại, xa phu nói: “Lão gia, đến rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-133.html.]

Đường quản gia, Đường bá nhanh chân đi tới cửa nghênh đón. Đường Các Lão yên lặng vén rèm xe, nói với Đường Doanh Doanh một câu: “Ngươi theo ta.”

Đường Doanh Doanh im lặng đi theo phía sau, trong lòng biết chuyện hôm nay đã vượt ra ngoài phạm vi dự đoán của mình.

Một đường đi tới từ đường, Đường Các Lão nói với Đường Bá: “Để bọn hạ nhân phụ cận từ đường đi nghỉ ngơi đi, nếu không có việc gì thì đừng tới đây.”

Đường bá im lặng gật đầu. Đường Các Lão lại nói: “Lấy gia pháp.”

Đường bá có chút giật mình, nhìn thoáng qua Đường Doanh Doanh, hắn chỉ thấy thần sắc nàng ta buồn bã, trên mặt cũng bị thương, nghe xong lời này cũng không khóc nháo như bình thường. Đường bá lo sợ bất an lấy thước lớn, to gan nói: “Lão gia, cái này…”

Đường Các Lão cũng không thèm liếc hắn một cái, chỉ lấy thước mà nói: “Quỳ xuống đi, ngươi cũng lui ra.”

Trong từ đường rộng lớn, chỉ còn lại Đường Các Lão cùng Đường Doanh Doanh, không khí yên tĩnh dị thường. Đường Các Lão đưa lưng về phía Đường Doanh Doanh, hắn ngẩng đầu nhìn về phía bài vị tổ tông, hai tay hắn chắp sau lưng, thật lâu không nói lời nào. Đường Doanh Doanh thất vọng đứng sau lưng hắn, nàng ta vẫn im lặng. Đường Các Lão đột nhiên nói: “Doanh Doanh.”

Đường Doanh Doanh cúi đầu: “Vâng, phụ thân.”

Đường Các Lão nói: “Ngươi cũng biết, Đường gia ta trải qua mấy đời, có bao nhiêu người nỗ lực thì chúng ta mới đi tới vị trí hôm nay?”

Đường Doanh Doanh mím môi không dám nói chuyện. Đường Các Lão lại nói: “Ước chừng ba đời, tổng cộng một trăm ba mươi mốt người! Cha ông ta đọc sách, thi cử, làm quan, cả đời vô cùng cẩn thận, sống trong quan trường như đi trên băng mỏng. Dừng một chút, hắn tiếp tục nói: “Chỉ mong để gia tộc hưng thịnh, thanh danh có thể kéo dài!”

Đường Doanh Doanh vùi đầu không dám nhìn về phía linh vị tổ tiên này. Đường Các Lão đột nhiên xoay người: “Nhưng ngươi, bởi vì tư lợi của bản thân mà thiếu chút nữa đã huỷ hoại nỗ lực của mấy thế hệ trong chốc lát!”

Hắn cầm lấy thước lớn, hạ nhẫn tâm, một tay rút lên lưng Đường Doanh Doanh!

“A!” Đường Doanh Doanh bị đánh quỳ rạp xuống đất, nàng ta đau đớn suy nhược mà khóc. Đường Các Lão nói: “Tốt nhất là ngươi nên nhớ kỹ nỗi đau này! Lần này, ta đánh ngươi vì thân là nữ nhi Đường gia mà không để ý đến danh dự của tổ tông, dồn toàn bộ Đường gia vào hiểm cảnh!”

Đường Doanh Doanh khóc nức nở: “Phụ thân, con biết sai rồi!”

Đường Các Lão hít sâu một hơi, hắn lại nâng thước lớn lên, “Đốp” một tiếng, lần nữa quất lên lưng nàng ta, đánh cho Đường Doanh Doanh suýt nữa quỳ không vững. Đường Các Lão dường như đã già đi rất nhiều, hắn nói: “Lần này là trừng phạt ngươi, vì tư lợi của bản thân mà dám động vào món đồ bảo hộ giang sơn xã tắc, lỡ như Hổ Phù này rơi vào trong tay người có dã tâm thì có thể sẽ khiến sinh linh đồ thán! Ngươi đang cố gắng để trở thành một tội nhân thiên cổ hay sao?”

Đồng tử Đường Doanh Doanh khẽ co rụt lại, trong lòng chấn động không thôi. Nàng ta run rẩy quỳ sụp xuống, khóc không thành tiếng, lúc này đang vô cùng sợ hãi. Mấy câu nói này của Đường Các Lão dường như rút cạn khí lực toàn thân nàng ta, hắn dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Ngươi có biết chuyện hôm nay không, nếu Tần Tu Viễn cáo trạng trước mặt Hoàng thượng thì chúng ta sẽ có kết quả gì không?”

Đường Doanh Doanh nhát gan nhìn hắn. Đường Các Lão tiến lên một bước, hắn kéo hai tay Đường Doanh Doanh, cưỡng chế nàng nhìn về phía mình: “Toàn bộ phủ Học sĩ của ta, bảy mươi tám người, phải cả nhà sẽ bị xử trảm! Cả nhà bị trảm đó!”

Đường Doanh Doanh bị kìm đến đau đớn, nàng ta nhìn thẳng vào mắt Đường Các Lão, trong lòng thất thượng bát hạ*. Nàng ta chưa bao giờ thấy qua bộ dạng này của phụ thân, trong ấn tượng từ nhỏ nàng ta làm chuyện gì thì chỉ cần làm nũng một chút là cuối cùng phụ thân sẽ tha thứ, ngay cả lần trước nàng ta cùng Đường Nguyễn Nguyễn xảy ra xung đột nghiêm trọng cũng chỉ bị cấm túc một thời gian. Mà lúc này đây không giống như vậy, nàng ta thấy được trong ánh mắt Đường Các Lão sự thất vọng cùng đau lòng thấu tim, tựa hồ vào giờ khắc này tình cảm yêu thương của phụ thân đối với nàng ta nhiều năm nay cũng sắp sụp đổ. Đường Doanh Doanh sợ hãi không thôi, chỉ biết nói: “Phụ thân!” Nàng khóc nức nở, “Con sai rồi! Con biết, con đã làm ra chuyện sai trái!”

Nàng ta gào khóc thành tiếng, Đường Doanh Doanh chưa bao giờ nghĩ tới hành động này của mình sẽ mang đến hậu quả nghiêm trọng như vậy. Tuy Đường Doanh Doanh muốn gả vào phủ Tể tướng nhưng nàng ta hiểu được, nhà mẫu thân mới là chỗ dựa cuối cùng của nàng ta, hiện giờ khiến phụ thân thương tâm là điều không nên nhất. Đường Các Lão buồn bã nói: “Ngươi có biết mình sai hay không cũng đã vô ích, việc này, tỷ phu ngươi cũng đã biết được.”

Đường Doanh Doanh ngước mắt lên, nước mắt tuôn rơi nhìn Đường Các Lão, nàng ta hỏi: “Hắn… Hắn sẽ đi cáo trạng sao?”

Đường Các Lão lắc đầu, hắn buồn bã nói: “Ta cũng không biết, cũng may ngươi không bị bắt trực tiếp cho nên hắn cũng không làm khó dễ, việc này còn có đường xoay chuyển.”

Đường Doanh Doanh có chút hoảng hốt, nàng ta lẩm bẩm hỏi: “Phụ thân, vậy con, vậy con nên làm gì bây giờ?”

Đường Các Lão trầm giọng nói: “Hiện tại hãy nói hết những gì ngươi biết, một năm một mười nói cho vi phụ nghe, chúng ta xem làm thế nào để hoá giải.”

Đường Doanh Doanh sửng sốt, lập tức tránh ánh mắt của hắn mà nói: “Con… Con không thể nói… ”

Đường Các Lão vừa rồi thật vất vả mới bình phục lửa giận, lúc này lại bị gợi lên: “Chuyện cho tới bây giờ, ngươi còn muốn bao che cho ai?”

Thấy Đường Doanh Doanh mím môi không nói, ánh mắt hắn cũng híp lại, tức giận nói: “Là Lưu Thư Mặc? Có phải hắn không? Hắn vì muốn báo thù cướp thê tử của Tần Tu Viễn cho nên lợi dụng ngươi hay sao?”

Đường Doanh Doanh vội vàng đáp: “Không! Không phải Thư Mặc ca ca!” Nàng thấy thật sự giấu không được nên chỉ có thể nhận mệnh nói ra: “Là Lưu bá bá! Đó là Tả tướng!”

Đường Các Lão giật mình!

Hắn suy nghĩ trong chốc lát, khuôn mặt cũng trở nên trắng bệch.

Sau đó, chuyện Đường Doanh Doanh tìm được Tả tướng như thế nào, mà Tả tướng thì làm sao để nàng ta trộm Hổ Phù và cách bàn giao ra. Đường Các Lão nghe xong, sắc mặt càng thêm xanh mét, hắn đánh một chưởng “bốp” vỗ về phía mặt bàn!

“Há lại có lý này!” Đường Các Lão nổi giận gầm lên một tiếng, hắn quát mắng: “Ngươi lại không biết liêm sỉ như thế sao! Đáng đời bị lợi dụng!”

Đường Doanh Doanh sợ tới mức chấn động, nàng ta lập tức nói: “Phụ thân, con sai rồi! Nhưng tất cả những gì con biết chỉ có như vậy… Còn những chuyện khác, nữ nhi thực sự không biết.”

TBC

Đường Các Lão cưỡng chế chính mình tỉnh táo lại, trong lòng tính toán một phen, hắn cảm thấy có chút không thích hợp. Có thể thuyết phục Đường Doanh Doanh mạo hiểm lớn như vậy đi trộm Hổ Phù thì nhất định là người có liên quan đến Lưu Thư Mặc, cho nên việc này là do Tả tướng gây ra, độ tin cậy vẫn rất cao. Nhưng tại sao hắn lại ăn cắp Hổ Phù chứ?

Có hai khả năng, thứ nhất là hắn muốn mượn chuyện Hổ Phù bị mất đi để Tần Tu Viễn từ quan bãi tước, diệt trừ chính địch. Giữa bọn họ vẫn bất hòa trên triều đình, hiện giờ náo loạn đến mức này rồi sao?

Còn có một loại khả năng khác đó chính là Tả tướng muốn trộm Hổ Phù để bản thân sử dụng, nhân cơ hội khống chế thế cục biên cương!

Trái tim Đường Các Lão đột nhiên thắt chặt, nếu thật sự là loại khả năng này, vậy việc này cũng liên lụy rất rộng!

Đường Các Lão ngưng thần hỏi: “Chuyện ngươi trộm binh phù, còn có ai biết không?”

Trong lúc hoảng sợ, Đường Doanh Doanh suy nghĩ một phen rồi nói: “Chỉ có tỷ tỷ cùng tỷ phu biết, vả lại con cũng không nói với bọn họ là ai sai khiến con đi trộm…” Sau đó, nàng ta lại nhớ tới chuyện gì nữa: “Lưu Thư Nhiễm cũng biết!”

Đường Các Lão hơi nhíu mày: “Lưu Thư Nhiễm cũng tham sự vào sao?”

Hài tử này…. Hắn cũng tận mắt chứng kiến từ nhỏ lớn lên, thoạt nhìn không tranh không đoạt, là người vô hại, kỳ thật tâm tư so với Lưu Thư Mặc còn kín đáo hơn nhiều. Hắn hỏi, “Hắn có nói gì với ngươi không?”

Hắn đột nhiên có chút lo lắng, lỡ như chuyện tương lai phát sinh thì bên kia Tả tướng có thể chối đẩy việc này sạch sẽ, toàn bộ sẽ dồn vào cửa Đường gia cùng Tần gia là được. Đường Doanh Doanh suy nghĩ một chút rồi nói: “Hắn… Hẳn không nói, hắn còn khuyên con không nên đi, chắc hẳn là không đến mức hại con.”

Rốt cục thì Đường Các Lão cũng buông lỏng hơn vài phần, hắn không nói gì nữa mà tỉ mỉ suy tư chuyện liên quan giữa Tả tướng và Tần Tu Viễn. Nếu nói đến ân oán của Tả tướng và Tần Tu Viễn thì chuyện năm đó ở Vô Nhân Cốc chính là nguồn gốc. Ba năm qua, hai người có tranh đấu gay gắt nhưng cũng chỉ là chuyện chính sự triều đình, chưa bao giờ nghe nói bọn họ tự mình xuống tay với đối phương. Thảm án ở Vô Nhân Cốc, tuy rằng kỳ lạ nhưng Tả tương có nói rõ sự trong sạch của mình nên cho dù người Tần gia không tin nhưng cũng không thể làm gì được. Vậy vì sao Tả tướng lại muốn xuống tay với Tần gia?

Chẳng lẽ việc này thật sự là do Tả tướng gây ra, hôm nay thấy Tần Tu Viễn dần dần thế lớn nên muốn trảm thảo trừ căn*?

* Đồng quy vu tận – 同归于尽 – tóng guī yú jìn: Cùng c.h.ế.t chung.

* Ngũ vị tạp trần: ngọt mặn đắng chua cay cùng lúc, ý chỉ cảm giác phức tạp hỗn độn.

* Thất thượng bát hạ: Trên bảy, dưới tám. Chỉ chủ ý bất định.

*Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc.

Loading...